Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 254 : Viếng mồ mả

Ngày đăng: 16:48 18/04/20


Trước kia lúc Chu thị răn dạy hoặc khiển trách ai đó, vì muốn gia tăng lực uy hiếp đều trừng mắt nhìn người gặp

nạn nhưng lần này lúc Chu thị răn dạy ngay cả nhìn cũng không nhìn Liên

Mạn Nhi cùng Liên Diệp Nhi một cái.



Liên Mạn Nhi cũng không đem lời nói của Chu thị để trong lòng, chỉ tò mò quan sát vẻ mặt của bà ta.



Chu thị rũ mi cụp mắt, trên mặt tràn đầy vẻ chắc chắn cùng —— khinh thường.



Tất cả nữ nhân đều không có tư cách đi viếng mồ mả tổ tông. Đây cũng không phải là quy củ do Chu thị định ra,

thậm chí cũng không phải quy củ của Liên gia, đây là quy củ của xã hội

này. Cho dù Chu thị không ngăn cản Liên Mạn Nhi cùng Liên Diệp Nhi đi

viếng mộ, Liên Mạn Nhi cùng Liên Diệp Nhi cũng không có tư cách đi.



Tiền giấy đều gấp xong, cho vào giỏ xách, Liên lão gia tử liền đứng lên.



“Đi thôi!” Liên lão gia tử nói xong, liền dẫn đầu đi ra ngoài.



Liên Thủ Nhân cùng Liên Kế Tổ mỗi người

mang một giỏ đựng tiền giấy, theo sát bên người Liên lão gia tử. Với tư

cách con trai trưởng cùng cháu đích tôn của Liên gia, hôm nay hai người

đều mặc quần áo chỉnh tề, Liên Thủ Nhân còn đội một chiếc khăn vuông mà

ngày thường ít khi dùng đến. Đi sau lưng Liên Thủ Nhân cùng Liên Kế Tổ

là Liên Thủ Nghĩa cùng Nhị Lang, Tam Lang, Tứ Lang và Lục Lang, đi cuối

cùng là Liên Thủ Tín mang theo Ngũ Lang, Tiểu Thất, Liên Thủ Lễ đi một

mình.



Trong tay Ngũ Lang cũng mang một cái giỏ, bên trong là giấy tiền vàng bạc do nhà hắn tự mình chuẩn bị.



Liên Mạn Nhi không có lập tức đi theo

sau, chỉ yên lặng nhìn một đám nam nhân của Liên gia ưỡn ngực hóp bụng

đi qua trước mặt nàng.



Đây chính là xã hội nam tôn nữ ti, chỉ

coi trọng việc nối dõi tông đường, cơ hồ mỗi một chi tiết trong cuộc

sống sinh hoạt đều lặp đi lặp lại, làm sâu sắc thêm dấu vết của quan

niệm nam tôn nữ ti. Nó khiến cho bất kì một người nam nhân nào dù có

nhếch nhác đến đâu cũng có thể ưỡn ngực ngẩng cao đầu, nhưng cũng chính

nó đã làm cho mọi nữ nhân nào dù ưu tú đến đâu cũng phải tự động cúi đầu lui về phía sau. Mà điều khiến nó thành công nhất là trong vô tri vô

giác nó đã khiến cho những nữ nhân kia phải trung thành và hết lòng giữ

gìn nó.



Vì thế, dù cho Liên Thủ Nghĩa phạm phải một sai lầm lớn như vậy nhưng hắn vẫn là con trai của Liên gia. Hà thị

có một huynh đệ tệ bạc giống như Hà lão lục, nhưng vì nàng ta đã sinh

cháu trai cho Liên gia nên cũng không lo lắng bị nhà chồng hưu. Nhưng

Liên Thủ Lễ cùng Triệu thị chịu nhiều cực khổ, ngoan ngoãn phục tùng lại không được coi trọng. Dù cho Liên lão gia tử hay Liên Thủ Lễ bảo đảm

như thế nào đi nữa thì lo lắng bị hưu thủy chung vẫn là tâm bệnh của

Triệu thị từ trước đến nay.



“Nhị tỷ!” Tiểu Thất đi tới cửa, nhìn thấy Liên Mạn Nhi không đi cùng, liền dừng chân, quay lại kéo Liên Mạn Nhi.



Một tiếng này làm cho Liên Mạn Nhi phục hồi tinh thần, liền kéo Liên Diệp Nhi đi ra ngoài.



“Đi đâu đó?” Chu thị nghiêm nghị hỏi.



“Đi chơi!” Liên Mạn Nhi giòn giòn giã

giã đáp lời, rồi cùng Liên Diệp Nhi chạy ra cửa, Chu thị ở trong phòng

mắng các nàng không có quy củ, các nàng xem những lời đó như gió thoảng

bên tai.



Vùng núi phía Nam là khu nghĩa đia dùng

chung của cả thôn Tam Thập Lý. Khi mấy người Liên Mạn Nhi đến chân núi,

thấy có ba, bốn nhóm người đang đi lại trên đường, cũng có nhóm người

đang xuống núi.



Liên Mạn Nhi, Liên Diệp Nhi cùng Tiểu

Thất rẽ theo một con đường nhỏ mà tới nên sớm đã bỏ lại đoàn người của

Liên lão gia tử ở xa xa phía sau.



Ngọn núi phía nam cũng không cao, dọc

theo đường đi, đều là sườn dốc nhẹ nhàng, bằng phẳng. Cây trên núi phần

lớn đều là cây hòe và cây liễu, cỏ cây khô héo khắp nơi.



“Chính là chỗ này.” Tiểu Thất chỉ vào chỗ có một đám người đang tụ tập trước một phần mộ, lên tiếng.



“Haha, ta biết các ngươi muốn đi đâu!”


Đứa bé của Trương thị cũng do Liên Thủ Tín mang chôn tại đây.



Liên Mạn Nhi, Ngũ Lang cùng Tiểu Thất ai cũng không nói gì, nhưng bọn hắn đều cho rằng, mô đất ban nãy chính là

mộ phần của đứa bé kia. Liên Thủ Tín đem hắn chôn ở bên cạnh phần mộ của tiểu thúc, là vì để cho tiểu thúc của bọn họ có thể chăm sóc tốt đứa bé đáng thương này, để cho hai đứa trẻ đáng thương ở dưới đất có thể nương tựa lẫn nhau, không còn sợ hãi sự cô đơn, tịch mịch.



“Cha.” Đến dưới núi, Ngũ Lang đuổi theo

Liên Thủ Tín nói, “Đợi con… con sẽ đem phần mộ của tiểu thúc dời về.”

Còn có đứa bé kia, hắn cũng sẽ không để cho nó phải lẻ loi trơ trọi một

mình ở nơi đó.



Liên Thủ Tín nở nụ cười, rất vui mừng mà cười. Hắn vỗ vỗ bả vai Ngũ Lang, lắc đầu.



“Chờ về sau khi cha già rồi, chết đi, con nhớ đừng quên viếng mồ mã cho tiểu thúc con là được.” Liên Thủ Tín nói.



“Mạn Nhi tỷ, sau này cha mẹ muội phải làm sao?” Liên Diệp Nhi có chút mờ mịt hỏi Liên Mạn Nhi.



Liên Thủ Lễ cùng Triệu thị nếu về sau

không thể sinh con trai, với tư cách là người của Liên gia, bọn họ cũng

không thể tiến vào phần mộ tổ tiên của Liên gia.



Là nữ nhi, Liên Diệp Nhi chỉ có thể tại

lúc đưa linh cữu, mai táng, và những ngày lễ tết trọng yếu của một năm

sau mới có thể đến viếng mồ mã. Trong đó có một ngày, gọi là ngày lễ Ma

Cô, là ngày lễ đặc biệt dành cho nữ nhân, họ có thể đến viếng mồ mã của

người thân mới qua đời. Còn sau này, tế tổ hàng năm, tảo mộ, Liên Diệp

Nhi đều không có tư cách tham dự.



“Hành sự do người, Diệp Nhi, muội đừng

suy nghĩ nhiều nữa. Đến lúc đó, muội muốn làm như thế nào thì làm như

thế ấy!” Liên Mạn Nhi cổ vũ Liên Diệp Nhi.



Sức mạnh của quy củ, tập tục là cỡ nào a?



Một người lợi hại như Chu thị, tại Liên

gia cơ hồ nàng chính là một tay che trời. Nhưng nàng cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn con trai nhỏ bé của mình lẻ loi trơ trọi chôn ở sau núi, không thể vì hắn tranh thủ một chút lợi ích sau khi chết. Ngoại trừ Liên Thủ

Tín thì Liên lão gia tử và những người khác ở Liên gia, ai còn nhớ rõ

tại đây có mai tang một người huyết mạch tương thông với bọn họ?



Liên Thủ Tín không đau lòng, luyến tiếc đệ đệ và cháu của mình sao? Nhưng hắn vẫn phải dựa theo tập tục, không

thể đắp mộ phần cho cháu của mình. Sự chờ mong của hắn đối với Ngũ Lang

cũng chỉ dừng lại ở việc đừng quên viếng mồ mã cho hai người đó mà thôi. Không, hắn chỉ nói chớ quên viếng mồ mả cho tiểu thúc, chứ không hề nói tới đứa bé chết non kia, bởi vì đứa bé đó không chỉ không có mộ phần,

mà còn không được nhận giấy vàng tiền bạc cùng hương khói cung phụng. (LL: tự nhiên beta đến đây lại cảm thấy buồn buồn, cái phong tục chết bầm gì thế này !!! =.=)



Mà Liên Diệp Nhi, nếu như nàng muốn làm

được những chuyện nàng muốn làm, nàng tất nhiên phải phá vỡ thế tục,

vượt qua trùng trùng điệp điệp trở ngại, biến thành kẻ lập dị trong mắt

mọi người. Tại niên đại này, chuyện đó đối với một nữ nhân mà nói, cũng

không phải là điều tốt đẹp gì.



Trên đường về nhà, tất cả mọi người đều trầm mặc một cách dị thường.



Liên Mạn Nhi, Ngũ Lang, Tiểu Thất cùng Liên Diệp Nhi, từng người đều có tâm sự của mình.



Đối với bọn nhỏ mà nói, tâm tình nặng nề cũng không kéo dài được bao lâu, đến cửa lớn của Liên gia, bọn họ lại vui vẻ trở lại.



Chu thị cùng nhóm con dâu nấu cơm, Trương thị mang tới một ít thịt heo.



Tảo mộ trở về, cả nhà họ Liên muốn ăn một bữa cơm đoàn viên .



“Cha, bên chỗ con đang xây nhà, buổi

trưa con phải cùng ăn cơm với những người làm công. Nếu không, người ta

lại xoi mói.” Liên Thủ Tín nói.



Liên Thủ Tín không ăn cơm ở nhà cũ bên này, Trương thị cùng mấy đứa nhỏ chỉ ở lại giúp nấu cơm chứ cũng không ở lại ăn.



Liên lão gia tử cảm thấy lời nói của Liên Thủ Tín có lý, nên cũng không ngăn cản, Chu thị nhận thịt heo cũng không nói gì.



Tết thanh minh, là ngày phúc của tổ tông, là ngày lễ mà cả nhà trôi qua bình thản nhất.



Buổi tối, Liên Mạn Nhi mơ một giấc mộng, trong mộng cố hai đứa trẻ, một lớn một nhỏ nắm tay nhau, vui sướng chơi đùa trong rừng cây. Trong mộng, nàng không thấy rõ mặt của bọn họ nhưng nàng có thể cảm nhận được bọn họ thật sự rất vui vẻ.



Thanh minh trôi qua, tiết trời đã bắt đầu ấm lại, mùa trồng trọt cuối cùng cũng tới.