Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ
Chương 265 : Lễ vật
Ngày đăng: 16:48 18/04/20
Ads
Edit: Lê Thanh
Beta: Ly Ly
Vừa rạng sáng ngày thứ hai, người một nhà sớm đã hấp tốt một
vỉ bánh bao to, bỏ vào mấy cái hộp đựng thức ăn. Trời mới sáng, Liên Mạn Nhi
cùng với Ngũ Lang, tiểu Thất mang theo hộp bánh bao, vội vàng đánh xe trâu đi
lên thị trấn.
Trầm Lục ngủ lại ở thị trấn, tại tòa nhà của Thạch thái y.
Xe trâu vừa dừng lại trước cửa lớn tòa nhà, Liên Mạn Nhi
đang muốn xuống xe nói chuyện cùng hộ vệ canh cổng, cửa lớn liền tự mở ra.
Chung quản sự vẻ mặt tươi cười từ trong cửa đi ra.
“Hôm qua Cửu gia vừa về nhà liền dặn dò, nói sáng nay các
ngươi sẽ tới.” Chung quản sự vừa cười vừa nói, “Ta cũng chờ được một lúc rồi.”
“Làm phiền ông rồi, Chung quản sự.” Liên Mạn Nhi vội nói.
“Không dám, không dám.” Chung quản sự liền nói.
“Nhà chúng ta làm bánh bao, cha mẹ ta cố ý dặn dò, thỉnh
Chung quản sự nếm thử.” Ngũ Lang ôm cái hộp đựng thức ăn lớn nhất từ trên xe xuống.
Bọn hắn mang theo tổng cộng ba hộp bánh bao, hai cái nhỏ một
chút là cho Trầm Lục cùng Trầm Khiêm. Còn cái hộp lớn này là đưa cho nhóm tùy
tùng của bọn họ ăn. Bởi vì đã có giao tình lúc mua bán rượu nho, Liên Thủ Tín cố
ý dặn dò muốn đưa cho vị Chung quản sự này.
“Vậy đa tạ.” Chung quản sự vội nói, liền gọi một gã sai vặt
bên người tới, tiếp hộp bánh bao ôm trong tay. “Các ngươi đi theo ta, canh giờ
này Cửu gia hẳn là dậy rồi.”
Chung quản sự ở phía trước dẫn đường, Liên Mạn Nhi cầm theo
hộp bánh bao, cùng Ngũ Lang và tiểu Thất đi theo phía sau. Nhà của Thạch thái y
nàng đã tới một lần, trên đường nhìn thấy rất nhiều người hầu, gã sai vặt nhưng
vẫn lặng ngắt như tờ, họ thấy Chung quản sự cũng không lên tiếng mà chỉ gật gật
đầu chào nhau. Giống như trước kia, nàng đi vào vườn hoa có phong cách giống với
vườn rau ở nông thôn, thấy bên ngoài phòng khách có hai người, một lớn một nhỏ
đang múa kiếm.
Chính là Trầm Lục và Trầm Khiêm.
Trầm Khiêm nhìn thấy Liên Mạn Nhi, lập tức híp mắt nở nụ cười,
muốn buông kiếm chạy tới chỗ nàng. Nhưng khi quay đầu nhìn thoáng qua Trầm Lục,
hắn chần chờ một chút, cuối cùng vẫn buông tha cho quyết định này, tiếp tục học
Trầm Lục múa kiếm như trước. Trầm Lục làm như không phát hiện ra có người đến,
múa xong bộ kiếm pháp mới chậm rãi ngừng lại.
Bên cạnh liền có người hầu tiến lên, tiếp nhận kiếm trong
tay Trầm Lục cùng Trầm Khiêm, lại đưa khăn sạch lên.
“Liên Mạn Nhi, tại sao tới giờ ngươi mới đến? Ta đã dậy nửa
ngày rồi!” Trầm Khiêm tiếp khăn, xoa loạn xạ, muốn chạy đến chỗ Liên Mạn Nhi
Lục híp híp mắt nói.
“Chúng ta bây giờ rất tốt. Ta chỉ muốn hỏi để xác nhận
thôi.” Liên Mạn Nhi cười nói. Nếu có thể, điều kiện kia cứ để đó suốt đời,
không có cơ hội dùng đến mới là tốt nhất.
“A.” Trầm Lục ý vị thâm trường a một tiếng.
“Nếu Lục gia không còn việc gì, chúng ta xin cáo từ thôi.”
Liên Mạn Nhi nói.
“Ừ, Cửu đệ ta còn có việc muốn hỏi ngươi.” Trầm Lục nói.
Liên Mạn Nhi quay sang Trầm Khiêm.
Khuôn mặt mập mạp nhỏ nhắn của Trầm Khiêm đỏ bừng bừng, xem
ra có chút khẩn trương, cũng có chút kích động.
“Nói đi, tiểu Cửu.” Trầm Lục nói.
“Mạn Nhi, ngươi theo ta đến phủ thành đi.” Đôi mắt nhỏ của
Trầm Khiêm lúc này hết sức hữu thần.
“Hả?”
“Ta nói là, ngươi, Ngũ Lang cùng tiểu Thất, còn cha mẹ ngươi
nữa, tỷ tỷ ngươi, nghé con Tiểu Hoàng nhà ngươi, lợn con, gà con, gì gì đấy,
cũng có thể cùng ta trở về. Các ngươi tiếp tục mở cửa hàng, trồng trọt, đến ở
trong nhà của ta, chúng ta có thể chơi cùng một chỗ.” Trầm Khiêm nói xong, đôi
mắt trông mong nhìn Liên Mạn Nhi.
Liên Mạn Nhi nhìn nhìn Trầm Khiêm, lại nhìn thoáng qua Trầm
Lục. Trầm Lục chậm rãi uống trà, trên mặt mây trôi nước chảy, nhưng Liên Mạn
Nhi nhìn ra, hắn cảm thấy chuyện này rất thú vị.
“Cái kia… đa tạ a, chúng ta ở đây rất tốt, không nỡ đi nơi
khác.” Trong lòng Liên Mạn Nhi có chút bấn.
Trầm Khiêm gục đầu xuống.
“Nếu ngươi có thời gian rảnh có thể tới chỗ chúng ta, khi
chúng ta rảnh rỗi cũng sẽ đi thăm ngươi.” Liên Mạn Nhi nhanh chóng nói tiếp.
“Mạn Nhi, ngươi thật sự đến phủ thành thăm ta?” Trầm Khiêm
ngẩng đầu, nhìn Liên Mạn Nhi hỏi.
“Ừ, tất nhiên rồi.” Thái độ Liên Mạn Nhi rất chân thành đáp.
“Được rồi.” Trầm Khiêm như trước có chút rầu rĩ không vui, bất
quá dường như cũng đã tiếp nhận kết quả này. Hắn đưa một cái túi gấm nhỏ trong
tay ra, “Mạn Nhi, cái này cho ngươi chơi.”
“Cái này, đây là…” Liên Mạn Nhi nhìn đồ vật Trầm Khiêm đang
ôm trong người, kinh hỉ mở to hai mắt.