Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ
Chương 264 : Hoa hòe với quả du
Ngày đăng: 16:48 18/04/20
Ads
“Sáo liễu?” Trầm Khiêm tiếp nhận sáo liễu, nhìn chằm chằm nó
với vẻ mặt tò mò. Hắn chưa thấy qua vật này, thậm chí nghe cũng chưa từng nghe
qua. Hắn không biết chơi như thế nào.
Đúng lúc này, Liên Mạn Nhi lại gọt xong một cái sáo liễu nữa.
“Ngươi xem ta này.” Liên Mạn Nhi nói với Trầm Khiêm, “Ngươi
nhìn ta thử xem, có giống người thổi sáo không?”
Liên Mạn Nhi vừa nói với Trầm Khiêm như vậy, vừa đem sáo liễu
bỏ vào trong miệng, thổi một tiếng làm mẫu cho Trầm Khiêm. Trầm Khiêm cảm thấy
rất thần kỳ, cũng đem sáo liễu bỏ vào trong miệng thổi lên. Tiếng sáo thanh
thúy dễ nghe liên tiếp vang lên.
“Chơi thật hay, quá thần kỳ.” Trầm Khiêm cao hứng cái mặt nhỏ
mập mạp đỏ rần, “Mạn Nhi, ngươi biết thật nhiều.”
Người trong nhà, còn có thân thích lui tới, thậm chí kể cả hạ
nhân hầu hạ trong nhà, trẻ con cùng tuổi với hắn cũng không ít. Nhưng trong mắt
Trầm Khiêm, tất cả bọn họ đều không bằng Liên Mạn Nhi đang ở trước mắt hắn. Cũng
không phải bởi vì Liên Mạn Nhi hiểu biết nhiều, biết nhiều trò chơi, mà bởi vì
cảm giác Liên Mạn Nhi mang lại cho hắn không giống với những người đó.
Những đứa bé kia đối với hắn hoặc là sợ hãi, hoặc là nịnh bợ,
hoặc là hâm mộ, hoặc là ghen ghét… đủ loại, thế nhưng khi ở trước mặt hắn, cơ hồ
đều là một kiểu mặt như nhau. Giống như có một lần Lục ca mua về cho hắn cái mặt
nạ, ở bên trên vẽ một khuôn mặt tươi cười, luôn không thay đổi.
Liên Mạn Nhi lại không giống vậy, nàng không sợ hắn, cũng
không nịnh bợ hắn, hâm mộ ghen ghét càng không. Liên Mạn Nhi rất chân thật, rất
thân thiết, từ lần đầu tiên hắn và nàng ở chung, hắn có cảm giác rất tự nhiên,
rất thoải mái.
Đương nhiên, Ngũ Lang cùng tiểu Thất cũng là bất đồng. Dường
như từ khi nhận thức bọn họ, hắn mới chân chính hiểu được ý nghĩa của hai từ bạn
hữu.
“Ngươi muốn thử một chút không?” Liên Mạn Nhi đem hai cây
sáo liễu chưa gọt cùng dao nhỏ đưa cho Trầm Khiêm.
“Được, được.” Trầm Khiêm đương nhiên cam tâm tình nguyện, liền
học theo bộ dạng của Liên Mạn Nhi, nạo miệng cho hai cây sáo liễu. Sau đó hắn để
cho Liên Mạn Nhi chọn một cái, chính mình giữ một cái.
Sáo liễu dài ngắn khác nhau sẽ thổi ra thanh âm không giống
nhau.
“Chỉ có thời tiết như hiện nay, cành liễu mới có thể làm
được sáo liễu. Thêm mấy ngày nữa, cành liễu lớn hơn sẽ không làm được.” Liên Mạn
Nhi giảng giải cho Trầm Khiêm, “Ngoại trừ cây liễu, hiện tại cành dương thụ
cũng có thể làm sáo.”
Không đúng, Liên Mạn Nhi nghĩ lại thì cảm thấy chuyện như vậy
sẽ không xảy ra với Trầm Khiêm, bởi vì Trầm Khiêm nhất định là không biết lúa mạch
non, đồng thời rất có khả năng cũng không biết rau hẹ luôn.
Liên Mạn Nhi tự nghĩ thầm, nhịn không được hé miệng cười, Trầm
Khiêm không biết nàng đang suy nghĩ gì. Hắn chơi thật cao hứng nên cũng cười
theo.
Nghé con Tiểu Hoàng chầm chậm nện từng bước chân, cái đuôi
phe phẩy.
Liên Mạn Nhi, Trầm Khiêm cùng tiểu Thất ngồi thẳng hàng
nhau, Trầm Khiêm ngồi ở bên trong ngay gần cái mông nghé con. Cái đuôi của nghé
con phe phẩy lướt qua chóp mũi của Trầm Khiêm.
Trầm Khiêm cảm thấy thú vị, còn dùng tay lay một phát.
Cái đuôi nghé con đập một cái, hướng thẳng lên trời, PHỐC một
tiếng, một đống phân trâu bốc hơi nóng đổ xuống. (=.=”)
Trầm Khiêm sợ ngây người, miệng há thành hình chữ O.
Liên Mạn Nhi với tiểu Thất đều cười đến cả người uốn éo,
thân thể run lên.
Về tới cửa hàng, người Trầm Lục phái tới đón Trầm Khiêm đã đợi
sẵn ở đó. Trầm Khiêm không muốn đi, nhưng vẫn bị người ôm lên xe.
“Mạn Nhi, ngày mai ta lại tới tìm ngươi chơi.” Trầm Khiêm ôm
con diều bánh bao đã đổi với Liên Mạn Nhi, lưu luyến không rời nói với Liên Mạn
Nhi.
Liên Mạn Nhi hỏi qua người tới đón Trầm Khiêm, biết rõ ngày
mai Trầm Lục với Trầm Khiêm phải trở về phủ thành.
“Buổi sáng ngày mai ta qua gặp ngươi, ngươi còn chưa nếm thử
bánh bao nhà ta kia mà.” Liên Mạn Nhi nói với Trầm Khiêm.
“Được.” Trầm Khiêm lập tức cao hứng, “Mạn Nhi ngươi nói phải
giữ lời, ta chờ ngươi.”
“Ừ.” Liên Mạn Nhi gật đầu.
Tiễn Trầm Khiêm xong, Liên Mạn Nhi lập tức thương lượng cùng
với Trương thị.
“Mẹ, ngày mai chuẩn bị nhiều bánh bao một chút, con muốn lấy
một ít để tiễn đoàn người của Lục gia.”
“Được.” Trương thị lập tức gật đầu, “Người ta đối với chúng
ta tốt như vậy, chúng ta cũng không có gì quý hiếm, đưa bánh bao cũng không tệ
lắm.”