Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 263 : Con diều

Ngày đăng: 16:48 18/04/20


Ads

Edit: Lê Thanh



Beta: Ly Ly



“Đúng là bánh bao.” Liên Mạn Nhi cười gật đầu.



“A.” Trầm Khiêm nâng cánh tay mập mạp lên sờ sờ cái mũi của

mình, “Thật đúng là bánh bao a.”



“Đương nhiên, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra không phải

sao.” Liên Mạn Nhi nói.



Đúng là liếc mắt một cái có thể nhìn ra, nhưng không thể tưởng

được mà thôi, Trầm Khiêm trong lòng lặng lẽ nói.



“Tại sao lại vẽ bánh bao?”



“Bởi vì thích a.” Liên Mạn Nhi đáp, “Cửa hàng nhà ta bán

bánh bao mà.”



“À…” Trầm Khiêm liếc nhìn bánh bao trên con Diều một chút.



“Bốn người chúng ta có hai con diều, vậy chúng ta thi đấu

đi.” Sau khi đến nơi, Liên Mạn Nhi dừng lại đề nghị.



“Thi đấu thế nào?” Trầm Khiêm lập tức hỏi.



“Thì so xem con diều của ai bay cao hơn chứ sao.” Liên Mạn

Nhi nói. Đừng xem nhẹ con diều của trẻ con ở nông thôn tự mình làm, có lẽ độ

tinh xảo kém hơn so với diều mua, nhưng tính năng lại không kém cỏi chút nào.

Liên Mạn Nhi rất có lòng tin đối với con diều nhà mình.



Đương nhiên, nếu thi xem diều ai bay cao hơn, kĩ xảo chơi diều

cũng rất quan trọng.



“Được.” Con mắt tinh tế của Trầm Khiêm lập tức vụt sáng, liền

đáp ứng.



Ngũ Lang và tiểu Thất đương nhiên sẽ không nói gì, thậm chí

tiểu Thất cũng có chút kích động.



“Bốn người, hai diều, thi như thế nào đây?” Trầm Khiêm khoa

tay múa chân hỏi.



“Đương nhiên là hai người một đội rồi, Trầm tiểu béo, ngươi

là khách, cho ngươi chọn, ngươi muốn cùng một đội với ai?” Liên Mạn Nhi liền hỏi

Trầm Khiêm. Hai gã sai vặt với hai người tùy tùng Trầm Khiêm mang đến đều bị Trầm

Khiêm ra lệnh đứng cách bọn hắn xa một chút. Bởi vậy, Liên Mạn Nhi liền bớt đi

nhiều cố kỵ, tự nhiên kêu lên biệt danh trong đầu đã đặt cho Trầm Khiêm.



“Ta không gọi là Trầm tiểu béo!” Trầm Khiêm phồng miệng trừng

mắt liếc Liên Mạn Nhi, lập tức cướp lời nói. “Mạn Nhi, hai ta một đội. Để cho

tiểu Thất cùng ca ca ngươi một đội đi.”


đến. Bọn họ vừa mới đến hơi gần một chút liền bị Trầm Khiêm đuổi đi.



Có tùy tùng ở gần bên cạnh, thái độ của Liên Mạn Nhi đối với

hắn sẽ không giống với lúc nãy. Trầm Khiêm tuy không thích Liên Mạn Nhi gọi hắn

là Trầm tiểu béo, nhưng hắn thích thái độ của Liên Mạn Nhi đối đãi với hắn khi

nàng gọi hắn là Trầm tiểu béo.



Ngồi trên xe trâu, Liên Mạn Nhi vốn định cho Trầm Khiêm tới

khu đất nhà mình mới mua xem một lần, để cho hắn thấy vườn rau nhà nàng, cây ăn

quả nhà nàng, còn nói cho hắn biết sau này sẽ xây cái gì ở đâu. Nhưng giờ mấy đứa

trẻ lại ngồi xe tiến vào thôn, Liên Mạn Nhi cho Trầm Khiêm nhìn khu nhà cũ Liên

gia, cho Trầm Khiêm xem lợn con nhà nàng nuôi, còn có gà con cùng vịt con.



Một đôi mắt nhỏ của Trầm Khiêm cười híp không đủ nhìn.



Từ Liên gia đi ra, các nàng không đi theo đường cũ để về mà

đi theo bờ sông.



Nước suối róc rách, bên cạnh bờ sông dương liễu xanh xanh,

cành cây rủ xuống thỉnh thoảng phất phơ trên mặt đứa trẻ. Nghé con Tiểu Hoàng đột

nhiên dừng lại, sau đó đi đến bờ sông nhỏ.



“Trâu muốn uống nước.”



Nghé con Thiểu Hoàng đã đưa bọn nhỏ đi Liên gia, tất nhiên

được mọi người sủng ái. Nó muốn uống nước, đương nhiên sẽ không có ai phản đối.



Liên Mạn Nhi liền lôi kéo Trầm Khiêm xuống xe trâu, đi đến

bên cạnh một gốc cây liễu, hiện tại cây liễu một mảnh xanh biếc, bất quá lá

cây còn nhỏ. Liên Mạn Nhi chọn một cành liễu thẳng rồi bẻ xuống, dùng tay cẩn

thận bóc vỏ cây.



“Mạn Nhi, ngươi đang làm cái gì?” Trầm Khiêm ghé sát vào

Liên Mạn Nhi, tò mò hỏi.



Hai hài tử đều không phát hiện, bọn hắn đã đứng sát lại với

nhau.



“Một hồi ngươi sẽ biết.” Liên Mạn Nhi cười nói, đến khi đem

vỏ cành liễu bóc hết hoàn toàn, lộ ra lõi cứng bên trong, sau đó nàng lại cẩn

thận lấy lõi mềm trong cùng ra, trong tay Liên Mạn Nhi đã có một đoạn ống liễu

hoàn hảo.



“Tiểu béo, có mang dao nhỏ không?” Liên Mạn Nhi hỏi Trầm

Khiêm.



“Ta không gọi là tiểu béo.” Trầm Khiêm nói, từ trong lòng ngực

móc ra một thanh dao bạc nhỏ, “Này.”



Liên Mạn Nhi nhận dao, đem ống liễu cắt thành vài đoạn, sau

đó chọn lấy một đoạn trong đó, tại một đầu cẩn thận gọt bỏ vỏ mỏng màu xanh.



“Này, sáo liễu.” Liên Mạn Nhi đưa sáo liễu đã gọt tốt cho Trầm

Khiêm.