Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ
Chương 262 : Con diều
Ngày đăng: 16:48 18/04/20
Nhà các nàng với Trầm gia là thân thích, Liên Mạn Nhi cảm thấy có chút khó tin.
Có điều ngẫm lại, thân thích cũng chia
xa gần. Trầm gia nhân khẩu đông, khó đảm bảo việc sẽ có một hai nhà thật sự có chút quan hệ với Liên gia.
Dựa theo lời Liên lão gia tử nói, tổ
tiên Liên gia là người đọc sách, Liên gia vốn là nhà thanh quý. Điều đó
có thể giải thích tại sao lúc đầu Liên lão gia tử đang làm đại chưởng
quỹ trong thành rất tốt lại không chịu hồi hương mua đất, mà lại dùng
toàn lực để nuôi dưỡng con trai trưởng học hành ra làm quan.
“Vậy Trầm Lục, à không, Lục gia có nói gì không?” Liên Mạn Nhi lại hỏi.
“Lục gia ngược lại không nói gì.” Trương thị đáp.
“Trầm gia có rất nhiều thân thích! Nếu
lúc trước thực sự thân thì quản chi việc xa xôi. Hiện tại có bắn đại bác cũng không tới. Ta đừng suy nghĩ chuyện này mà vô ích.” Liên Thủ Tín
rầu rĩ nói.
Liên Mạn Nhi nhẹ gật đầu, Liên Thủ Tín
vẫn là người rất thực tế. Cứ như vậy mà sống, không nên sinh ra ý nghĩ
vô căn cứ gì. Thái độ này đối với nhà bọn họ là chuyện tốt.
Lão gia nhân bên người Trầm Lục nói có
khả năng Liên lão gia tử cùng Trầm gia là họ hàng, nhưng Trầm Lục lại
không nói gì. Nói cách khác, hắn không thừa nhận cũng không phản đối mà
tiếp tục nói chuyện khác. Nếu như vậy, Liên Mạn Nhi nghĩ tới một loại
khả năng nào đó…
Việc đó tựa hồ cũng không phải là không được.
Liên Mạn Nhi suy nghĩ một chút, cuối cùng cũng không đem ý nghĩ của mình nói ra.
“Mẹ, ông nội có thỉnh cầu gì với Trầm Lục không?” Liên Mạn Nhi lại hỏi Trương thị, đây là vấn đề nàng cần quan tâm.
Trương thị không trả lời mà giống như lúc trước, liếc nhìn Liên Thủ Tín. Liên Thủ Tín chỉ buồn bực bới cơm.
“Ta với Lục gia là quan hệ gì? Ông nội
con là người hiểu chuyện, sao có thể vừa thấy mặt đã có yêu cầu gì với
người ta.” Trương thị nói, “Ông nội con chỉ cùng Trầm Lục gia tán gẫu.
Nói chuyện của chúng ta, nói đại bá con là tú tài. Ý định nạp giam tuyển quan, còn nói Kế Tổ ca của con nữa, nói các con muốn tham gia cuộc thi
học trò nhỏ, cũng không nói chuyện gì khác.”
“Chỉ những cái này?” Liên Mạn Nhi chưa chịu từ bỏ.
“Ừ, chỉ những cái này.” Trương thị gật đầu nói.
Tròng mắt Liên Mạn Nhi đảo quanh, chỉ là những việc này mà khiến Liên lão gia tử, Liên Thủ Nhân cùng Liên Kế Tổ
“A…” Trầm Khiêm cũng không bởi vậy mà
nổi giận, dịch dịch bờ mông trên đệm một chút, rồi lại hứng trí bừng
bừng nói, “Mạn Nhi, ta có mang diều đến, chúng ta đi thả diều đi.”
“Được.” Liên Mạn Nhi nghe Trầm Khiêm nói như vậy, nghĩ nghĩ rồi đáp ứng.
Hôm nay gió không nhỏ, rất thích hợp để thả diều.
Trầm Khiêm mang đến một con Phúc Yến
Phong tranh, khung làm bằng thanh trúc, phía trên bọc tơ lụa thượng
đẳng. Con diều màu sắc diễm lệ, tạo hình giống chim én như đúc, phía
trên hai cánh diều là hình vẽ con dơi xinh đẹp. Dây diều cũng là hàng
thượng đẳng.
Hiển nhiên con diều này giá trị rất xa xỉ.
Mùa này, trẻ con ở nông thôn cũng chơi
diều. Có điều bình thường bọn họ không có tiền, cho dù có cũng không nỡ
mua diều được bán sẵn, mà đại đa số đều tự mình làm diều để chơi.
Không có cành trúc, bọn họ thường dùng
cành liễu mềm dẻo để làm khung, làm theo kiểu hình thoi đơn giản nhất,
phía trên dán loại giấy trắng rẻ tiền. Nhưng không được vì vật chất bần
cùng mà coi thường sức sáng tạo của bọn nhỏ. Chỉ dùng loại mực tàu thô
ráp nhất nhưng bọn chúng có thể vẽ ra đủ loại hình dáng rất thật.
Liên Mạn Nhi, Ngũ Lang và tiểu Thất cũng làm một con diều như vậy, ở ba góc diều còn cột thêm vải. Trục cuốn dây diều là cây gỗ thô, dây diều được làm từ một vài sợi bông.
Tuy con diều đơn giản như vậy nhưng vẫn mang đến cho bọn họ rất nhiều niềm vui.
Đi chơi diều cùng Trầm Khiêm, Liên Mạn
Nhi cũng đem con diều nhà mình theo. Địa điểm chơi diều là mảnh đất nhà
nàng vừa mua. Nơi này rộng rãi lại không có vật gì trở ngại, rất thích
hợp để chơi diều.
“Mạn Nhi, phía trên con diều của ngươi
vẽ cái gì vậy?” Thấy Liên Mạn Nhi cũng cầm con diều đi ra, Trầm Khiêm tò mò dí sát vào ngắm nghía.
Liên Mạn Nhi đưa con diều tới để cho Trầm Khiêm có thể xem rõ ràng hơn.
“Không nhìn ra được sao? Rất rõ ràng đấy.” Liên Mạn Nhi nói.
Trầm Khiêm nhăn mày lại, phía trên con
diều của Liên Mạn Nhi vẽ cái gì tròn tròn, hình như có điểm giống vật gì đó, thế nhưng ai lại vẽ cái này ở trên con Diều bao giờ?
“Cái này không phải là bánh bao đấy chứ?” Trầm Khiêm thử thăm dò nói.