Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ
Chương 283 : Yêu thiêu thân
Ngày đăng: 16:49 18/04/20
Edit : Ntsubasa
Beta : Ly Ly
“Mẹ, mẹ sao vậy ?” Liên Mạn Nhi thấy Trương thị có chút thất thần, liền hỏi.
“Không có gì, mẹ không sao.” Trương thị
phục hồi tinh thần lại, “Chờ khi trồng trọt xong, mẹ tính lên trấn trên
mua vài thước vải tốt, về may vài bộ đồ mới cho tỷ muội các con.”
“Mẹ, năm nay, chúng ta có rất nhiều việc cần dùng đến tiền, trước tiên cứ tăng cường cho những chỗ quan trọng
đi. Quần áo gì cũng được, quần áo cũ còn có thể mặc được.” Liên Chi Nhi nói.
“Cô nương lớn, sao có thể mặc đồ cũ ?” Trương thị lên tiếng.
“Mẹ, cái người gọi Hỉ Bảo kia, là cùng tuổi với tỷ tỷ sao?” Liên Mạn Nhi đột nhiên nói.
Liên Chi Nhi nhẹ nhàng mà vỗ Liên Mạn
Nhi một cái. Trong lòng Liên Mạn Nhi cười thầm, nhưng cũng không nói
tiếp. Tất cả mọi thứ, chẳng qua chỉ là suy đoán, tỷ muội nhà mình vẫn
không nên trêu ghẹo cười cợt nhau.
Liên Mạn Nhi ngẩng đầu, thấy Liên Diệp Nhi đứng ở bên kia, nàng vội ngoắc Liên Diệp Nhi.
“Diệp nhi, lại đây ngồi một chút.”
Liên Diệp Nhi nghe thấy Liên Mạn Nhi kêu nàng, vui tươi hớn hở chạy tới, ngồi xuống bên cạnh Liên Mạn Nhi.
“Có mệt hay không?” Liên Mạn Nhi vừa hỏi, vừa lấy hai viên đường ra, chia một viên cho Liên Diệp Nhi ăn.
“Quen rồi, không mệt.” Liên Diệp Nhi nhận đường, ngậm trong miệng nói.
“Diệp nhi, sao Nhị lang ca không đến làm việc?” Liên Mạn Nhi không thấy Nhị Lang trong đám người đó, liền hỏi Liên Diệp Nhi.
“Mạn Nhi tỷ, tỷ không biết. Lúc nãy,
trước khi chuẩn bị đi, trong nhà thiếu chút nữa lại cãi nhau…. Nhị lang
ca lên núi bắt đầu làm việc.” Liên Diệp Nhi nói.
“A? Không phải ông nội đã nói, hai ngày
này không cho bọn họ đi làm việc, đều phải lên núi trồng trọt mà?” Liên
Mạn Nhi có chút kinh ngạc.
“Ngày hôm qua, ông nội nói như vậy.
Nhưng sáng sớm nay, chị dâu Tú Nga đã nói, Kế Tổ ca đã trở về, vừa lúc
thay chỗ cho Nhị lang ca . Đã đủ người rồi, Nhị Lang đi lên núi làm
việc, mỗi ngày còn có thể đem về một ít tiền.” Liên Diệp Nhi đáp.
“Vừa xong.” Người nông dân gọi là lão
Ngũ cười nói, “Lão thúc, thúc luôn là người có phúc khí. Xem con cháu
đầy cả sảnh đường a.”
“Gì mà phúc khí với không phúc khí.” Liên lão gia tử nói.
Chờ người nọ đi qua, Liên lão gia tử
liền mang theo cả nhà ngồi xuống, bắt đầu ăn cơm. Đồ ăn trưa chuẩn bị
rất đơn giản, gồm có hạt cao lương, cơm khô, đậu hủ dồn thịt, còn có dưa muối. Không có canh, mọi người chỉ có thể uống nước.
“Sao chỉ có chừng ấy cơm?” Liên lão gia
tử thấy mỗi người mới bới một bát cơm mà bồn cơm đã thấy đáy, bồn cơm
khác cũng chỉ còn lại một tầng mỏng manh, liền bất mãn hỏi.
Lúc gieo trồng, nhất định phải ăn no.
Đây là quy củ của Liên gia từ trước đến nay, Liên lão gia tử nhớ rõ,
buổi sáng trước khi ra cửa, ông còn cố ý dặn dò Chu thị.
“Cha, hôm nay đồ ăn nhiều, ăn nhiều đồ ăn một chút.” Cổ thị cười nói, một bên vụng trộm liếc mắt nhìn Liên Thủ Nhân.
“Đúng, cha, cha dùng bữa đi.” Liên Thủ Nhân biết trong chuyện này nhất định có duyên cớ, liền vội nói.
“Ai nha.” Liên Diệp Nhi đột nhiên kêu
một tiếng, đem thức ăn đã nhai được một nửa trong miện phun ra.”Sao, sao trong cơm lại có hạt cát, răng của con, mẹ giúp con nhìn xem răng con
có cát hay không?”
Liên lão gia tử liền nhìn qua bên phía Liên Diệp Nhi.
“Không có việc gì.” Triệu thị nghĩ,
trong cơm có cát, khẳng định lúc múc gạo, có người không cẩn thận. Nàng
là người không thích làm lớn chuyện, đem bát của Liên Diệp Nhi lại đây,
đưa bát của mình cho Liên Diệp Nhi. “Diệp nhi, con ăn chén cơm của mẹ
đi.”
“Có cát là có cát, ai ăn không phải đều
giống nhau sao?” Liên Diệp Nhi nhỏ giọng than thở, dùng đũa chọc chọc
chén cơm, sắc mặt lập tức thay đổi, “Mẹ, trong bát này cũng có cát, còn
có đất.”
“Đem đến đây, cho ta xem.” Liên lão gia tử lập tức nói.
Liên Diệp Nhi đưa bát cơm trong tay qua, Liên lão gia tử dùng chiếc đũa xới mấy cái, thấy bên trong quả nhiên
hỗn loạn chút đất cát.
“Các ngươi nói cho ta nghe một chút, chuyện gì xảy ra?” Liên lão gia tử ném bát cơm xuống đất, hỏi Cổ thị và Tưởng thị.