Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ
Chương 285 : Hôn sự
Ngày đăng: 16:49 18/04/20
Edit : Ntsubasa
Beta : Ly Ly
“Lại nói tiếp, mấy người chúng ta cùng
nhau ra ruộng làm việc còn sợ không bằng Nhị lang sao ?” Cổ thị cười
cười, chậm rãi mở miệng nói, “Cha cũng nói, hiện tại trồng trọt là
chuyện quan trọng nhất. Chờ trồng trọt xong rồi, lại lên núi kiếm tiền,
hai việc đều sẽ không chậm trễ. Bây giờ Nhị lang lên núi làm việc, còn
chưa được sự đồng ý của ông nội hắn.”
“Ta thấy Tú Nga cũng chỉ là có lòng
tốt.” Tưởng thị cũng đi theo cười nói, “Muốn cho huynh đệ Nhị lang kiếm
được nhiều tiền, mang về nhà, nhưng cũng không thể để cho huynh đệ Nhị
lang quá vất vả. Mấy ngày qua, huynh đệ Nhị lang mang tiền về càng ngày
càng ít, khẳng định là quá mệt mỏi rồi. Ra ruộng làm việc thoải mái hớn
làm việc trên núi, phải không ?”
Liên Mạn Nhi ở bên cạnh, âm thầm chắc
lưỡi, mẹ chồng – nàng dâu Cổ thị và Tưởng thị đều đem mũi nhọn nhắm ngay Triệu Tú Nga. Cho tới nay, hai người kia đều áp dụng sách lược tránh đi mũi nhọn đối với Triệu Tú Nga, đó cũng không phải bởi vì hai người kia
thành thật, dễ khi dễ. Liên Mạn Nhi xem ra, Cổ thị và Tưởng thị, mới là
con dâu thông minh nhất trong nhà này.
Triệu Tú Nga đương nhiên cũng nghe ra, lời nói của Cổ thị và Tưởng thị đều nhắm vào nàng, lập tức trả lời lại một cách mỉa mai.
“Đại bá nương, đại tẩu tử, hai người nói vậy mà nghe được à. Nhị lang lên núi làm việc kiếm tiền là vì ai, còn
không phải là vì cái nhà này? Mấy người nhà các ngươi, ăn cơm thì gấp
mấy lần Nhị lang, sao làm việc, các ngươi cộng lại cũng không bằng một
Nhị lang? Các ngươi còn không biết xấu hổ mà nói ra lời này. Không ngờ
như thế, các ngươi đều ở nhà ăn không ngồi rồi ? Các ngươi không biết
xấu hổ, ta còn ngượng ngùng thay các ngươi kìa.”
Trước kia, mặc kệ Triệu Tú Nga châm chọc như thế nào, Cổ thị và Tưởng thị đều không trả lời, làm cho Triệu Tú
Nga một thân bản sắc, nhưng không cách nào hoàn toàn thi triển. Hiện
tại, lời nói của Cổ thị và Tưởng thị đều nhằm vào nàng, quả thật là rất
đúng ý của nàng..
“Cũng không cần nói gần nói xa, xúi giục người khác, để cho ông bà nội đến trừng phạt ta. Ta là người thẳng
thắn, trong lòng nghĩ gì thì liền nói cái đó. Không giống với một số
người, ngoài mặt thì giả bộ hiền lành như bồ tát, nhưng sau lưng lại
gian trá, xấu xa. Chỉ đi đưa cơm, cũng có thể lạc đường, không có miệng
sao, trên đường đi không có người sao, há mồm hỏi một tiếng cũng không
được? Còn làm đổ cơm, không phải là trong lòng bực tức, không có chỗ
phát tác, nên mới cố ý làm cho mọi chuyện đều rối lên? Xúi giục ông nội
trở về ầm ĩ với bà nội, còn mình thì ở sau lưng vụng trộm vui mừng?”
Tín đến cửa hàng mới bên kia, đi chăm sóc cây giống khoai lang.
“Con đi đi, chúng ta chờ con trở lại, cùng nhau trở về.” Triệu thị nói.
“Vậy cũng được.” Liên Mạn Nhi gật đầu nói.
Từ cửa hàng điểm tâm đi ra, vài bước đường, đã đến cửa hàng mới. Trong cửa hàng mới thắp đèn, cửa phòng đang đóng.
“Mẹ, ” Liên Mạn Nhi kêu một tiếng, liền đẩy cửa đi vào, “Chúng ta về thôi.”
Trong phòng, Liên Thủ Tín đang ngồi nhóm lửa trước bếp lò, Trương thị ngồi ở băng ghế bên cạnh, đang nói chuyện
với Liên Thủ Tín, thấy Liên Mạn Nhi tiến vào, liền ngẩng đầu.
“Mạn Nhi, con trở về chờ một lát, mẹ sẽ về sau.” Trương thị nói.
“Mẹ, con ngồi đây chờ. Hai người nói
chuyện đi, con không nghe.” Liên Mạn Nhi đi đến bên người Trương thị,
kéo một băng ghế nhỏ qua, ngồi xuống.
Liên Mạn Nhi rõ ràng là muốn nghe, Liên Thủ Tín và Trương thị hai mặt nhìn nhau.
“Đứa nhỏ này!” Trương thị giận, liếc mắt nhìn Liên Mạn Nhi một cái, “Con muốn nghe thì cứ nghe, nhưng không được nói với người ngoài.”
“Dạ, dạ.” Liên Mạn Nhi liên tục gật đầu.
Trương thị và Liên Thủ Tín thấy thế, mới tiếp tục nói về đề tài vừa rồi.
“… Năm trước, con trai thứ tư nhà bọn họ mới cưới vợ, trong nhà chỉ còn lại Hỉ Bảo chưa đính hôn. Hai vợ chồng
lão Kim thương yêu nhất, chính là Hỉ Bảo. Đầu xuân năm nay, có bà mai
đến làm mối cho Hỉ Bảo, Hỉ Bảo không vừa lòng, liền thất bại. Nói là lão Kim truyền tin, lấy vợ như thế nào, chỉ cần Hỉ Bảo vui lòng là được….
Thấy chúng ta chỉ có một con trâu kéo cày, hai người và mấy đứa nhỏ, họ
liền không quản việc nhà mà mang cày đến, nói giúp chúng ta trồng trọt…, ai.”
“Lão Kim muốn cưới tỷ con làm vợ Hỉ Bảo?” Liên Mạn Nhi đem khuôn mặt nhỏ nhắn đến trước mặt Trương thị, tò mò hỏi.
“Phỏng chừng là ý tứ đó.” Trương thị nói, “Mạn Nhi, lời này sau khi trở về , con không được nói với tỷ tỷ, biết không?”
“Biết.” Liên Mạn Nhi gật đầu, mặc dù
nàng cũng không hiểu rõ, tại sao không thể nói cho đương sự Liên Chi Nhi biết, nhưng trước tiên nàng vẫn thuận miệng đáp ứng. “Vậy sao nhà hắn
không tìm bà mai đến nói?”
“Nhà Lão Kim không phải là nông dân bình thường.” Liên Thủ Tín thêm một bó củi vào trong lò, nhìn ngọn lửa trong lò bùng lên, mới nhỏ giọng nói, “Lão Kim xuất thân là hồ tử.”
“Hồ tử ?” Liên Mạn Nhi lắp bắp kinh hãi.