Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ
Chương 286 : Cái hộp rau hẹ
Ngày đăng: 16:49 18/04/20
“Chuyện này trong thôn đại đa số mọi
người đều biết. Mấy đứa trẻ các con đừng đi ra ngoài nói lung tung.”
Liên Thủ Tín thấy Liên Mạn Nhi giật mình như thế, liền nói.
“A” Liên Mạn Nhi a một tiếng, theo nàng
biết, hồ tử là thổ ngữ (tiếng địa phương) nơi này, chỉ thổ phỉ. Lão Kim
đã từng làm thổ phỉ, trách không được hắn dám cho vay nặng lãi, Liên Mạn Nhi nghĩ.
“Thiên chân vạn xác, ông ngoại con cũng
đã từng nói qua chuyện này.” Trương thị gật đầu nói, “Hình như là lúc
hắn còn rất nhỏ, mọi người trong nhà bị kẻ thù giết, chỉ còn lại một
mình hắn. Hắn liền đi làm thổ phỉ, sau đó giết chết cả nhà kẻ thù của
hắn. Sau đó hắn cưới vợ, không làm thổ phỉ nữa, ở lại thôn này mua nhà,
trong tay có thừa tiền, bắt đầu cho vay.”
Mấy câu nói ngắn ngủn, Trương thị nói với giọng điệu bình thản, nhưng nội dung lại kinh tâm động phách (chấn động lòng người) như thế.
“Lão Kim ăn xài rộng rãi, quan phủ địa
phương đều thông suốt, đến huyện thái gia cũng phải cho hắn vài phần mặt mũi. Hắn là người rất nổi tiếng a, không cùng một đường với chúng ta.”
Liên Thủ Tín thở dài nói.
“Nhìn bộ dáng làm việc của hắn hôm nay,
vẫn còn phong cách của thổ phỉ ngày xưa.” Trương thị nói, “Nếu hôm trước ta hồ đồ để cho bọn họ giúp đỡ trồng trọt, vậy khẳng định hắn sẽ tưởng
chúng ta hứa gả khuê nữ của mình cho hắn.”
“Còn không phải vậy, nếu không tại sao ta lại nhất quyết không cho bọn họ giúp đỡ.” Liên Thủ Tín gật đầu nói.
“Cha bọn nhỏ, hôm đó ngươi làm rất đúng.” Trương thị nói.
“Nhà Lão Kim làm việc gì cũng mang theo
chút bộ dáng của thổ phỉ, nếu hôm đó chúng ta không từ chối. Người ta sẽ nghĩ, chúng ta chấp nhận gả khuê nữ của mình cho nhà lão Kim, sợ là cho dù có người muốn đến làm mai, cũng không dám vào cửa. Nói gì chúng ta
cũng phải làm rõ việc này.” Liên Thủ Tín nói.
“Đúng, ta vừa rồi cũng thả ra tin tức,
chuyện này ta không muốn.” Trương thị liền nói, “Phỏng chừng lúc này,
tin tức đã đến tai lão Kim gia.”
“Vậy thì tốt.” Liên Thủ Tín nói, “Để tránh khỏi việc hắn tìm bà mai tới cửa.”
“Ai, ” Trương thị thở dài, “Đứa nhỏ Hỉ
Bảo kia, nói thật, ta cũng rất thích. Nhưng gia đình của hắn…việc hôn
nhân này, nói gì cũng không thể. Chi Nhi tính tình mềm mại, giống ta,
sau này làm mai cho Chi Nhi, thì phải chọn đứa nhỏ nhân phẩm tốt, thân
gia cũng phải cá tính tốt.”
“Trong cơm có cát, lúc vo gạo, vo không sạch.”
“Còn có chút chưa chín kỹ.”
“Làm gì xoi mói nhiều như vậy. Ta ăn thấy rất tốt.”
……
Cuối ngày, một nhà Liên Mạn Nhi đã gieo hạt đậu phộng xong rồi, vừa đến tối, các nàng liền thu công.
Liên Mạn Nhi và Tiểu Thất như trước ngồi trên xe, hai đứa trẻ nhỏ giọng nói chuyện, thỉnh thoảng còn quay đầu
liếc nhìn Trương thị một cái.
“Hai đứa nói thầm gì đó?” Trương thị liền hỏi.
“Mẹ, Diệp nhi tỷ nói, buổi tối tỷ ấy
muốn ăn bánh rau hẹ, bột mì.” Tiểu Thất và Liên Mạn Nhi trao đổi ánh mắt một cái, liền cười nói với Trương thị.
Sao Trương thị lại không nhìn ra chút tâm tư này của tiểu nhi tử, cũng cười.
“Muốn ăn bánh đúng không ? Vậy chúng ta ăn bánh.” Trương thị nói.
Trồng trọt là công việc dùng nhiều thể lực, phải ăn nhiều, để bổ sung thể lực cho mọi người.
“Mẹ, rau hẹ của chúng ta còn chưa lớn.” Liên Chi Nhi nói.
Rau hẹ năm nay các nàng trồng, mới cao
có hai tấc, mấy ngày nữa mới có thể ăn. Mà rau hẹ trong hậu viện nhà cũ, đã già hết rồi, không thể ăn.
“Vợ Xuân Trụ ngày hôm qua có nói với mẹ, rau hẹ nhà nàng đã ăn được. Bảo mẹ nếu muốn ăn, thì đến nhà nàng cắt về ăn.” Trương thị nói, “Một hồi ta qua nhà nàng cắt ít rau hẹ.”
Gia đình nhà nông nào cũng trồng một vườn rau nhỏ, thường xuyên mượn ít hành, mấy bó hẹ của nhau.
“Còn con đi mua chút thịt.” Liên Mạn Nhi nói, “Cha, cho con ít tiền.”
“Trong tay cha làm gì có tiền, lại muốn
khấu trừ vào tiền công của cha, đúng không?” Liên Thủ Tín cười khổ nói,
“Mạn Nhi, nói thật, con trừ tiền công của cha đến năm nào tháng nào rồi
?”
Liên Mạn Nhi nghiêng đầu, vụng trộm cười, cả nhà đều nở nụ cười.