Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ
Chương 292 : Oán trách
Ngày đăng: 16:49 18/04/20
Hận nhất là mưa càng lúc càng lớn, không trồng được hoa màu trong đất. Lúc này mọi người vội vàng khiêng nông cụ chạy vào nhà.
Chờ Trương thị dẫn theo Liên Chi Nhi và
Liên Mạn Nhi làm xong thức ăn, lúc tất cả mọi người ngồi xung quanh bàn
cơm, bên ngoài vẫn còn mưa, hơn nữa càng ngày càng có xu hướng lớn hơn.
“Nhìn trời mưa thế này, ngày mai không
thể ra ruộng được rồi.” Liên Thủ Tín tỉ mỉ nhìn màn mưa ngoài cửa sổ,
giơ chén lên mời Ngô Ngọc Quý, nói. Không ra ruộng được, sẽ không thể
gieo mầm, lại phải đợi ruộng tơi một chút, mới có thể tiếp tục gieo
giống hoa màu, chuyện này sẽ làm chậm trễ rất nhiều thời gian. “Lần này, may có Tam ca giúp đỡ, nếu không hôm nay chúng ta có làm thế nào cũng
không thể hoàn thành được.”
“Đều là người một nhà, khách sáo làm gì.” Ngô Ngọc Quý cũng cầm chén, chạm chén với Liên Thủ Tín, uống xong một hớp, liền nói.
Có Ngô Ngọc Quý, Ngô Gia Hưng và hai
người làm công theo ngày, tổng cộng có bốn lao động cường tráng giúp đỡ, làm liên tục hai ngày, nhà Liên Mạn Nhi chỉ còn khoai lang. Bởi vì cây
giống khoai lang còn chưa cao lớn, cho nên tạm thời còn rất yếu ớt, hoa
màu còn lại đều đã gieo trồng xong. Vì thế, hôm nay nhà Liên Mạn Nhi
chuẩn bị cơm tối đặc biệt thịnh soạn.
“Ngày mai không cần làm việc, chúng ta cứ uống thoải mái.” Liên Thủ Tín cười nói.
Việc trồng trọt đã hoàn thành, trong
lòng cũng trở nên thoải mái hơn, lại có cha con Ngô Ngọc Quý tới giúp
đỡ, trong lòng Liên Thủ Tín càng thêm cao hứng. Không thể không nói, giờ phút này, tâm tình của Liên Thủ Tín vô cùng tốt.
Ngũ lang và Tiểu Thất cũng ngồi chung
bàn cơm, hai người bọn họ còn nhỏ, Liên Thủ Tín và Trương thị đương
nhiên sẽ không cho bọn họ uống rượu. Ngô Gia Hưng lớn tuổi hơn, bình
thường lại hay theo Ngô Ngọc Quý đi xã giao bên ngoài, đã biết uống
rượu, nên Trương thị cũng chuẩn bị cho hắn một chén rượu. Ngô Gia Hưng
uống xong một chén, nói thế nào cũng không chịu uống nữa, chỉ ân cần
ngồi rót rượu cho Liên Thủ Tín và Ngô Ngọc Quý.
Các nam nhân uống rượu vào, không quan tâm đến thức ăn, chỉ lo nói chuyện..
“Đứa nhỏ Gia Hưng này cũng rất dày dạn
kinh nghiệm. Trước kia không biết, lần này vừa thấy, đứa nhỏ này làm
việc nhà nông cũng rất có tay nghề. Phải nói đứa nhỏ nhà huynh rất tốt,
chịu làm việc lại tuấn tú, sau này tất nhiên sẽ trở thành người tài
giỏi.” Liên Thủ Tín khen Ngô Gia Hưng.
Hai ngày này, Ngô Gia Hưng dốc sức làm
việc, nhìn thấy, cũng biết là người có thói quen làm việc chứ không phải chỉ là hình thức. Hắn không phải là người nói nhiều, nhưng lại rất có
“Đại ca, chị dâu ra đồng làm cũng chỉ
mấy ngày, không nhất thiết phải dùng chỉ gai. Chẳng qua cha muội không
biết làm gì, sài giày rất nhanh mòn, nên mẹ muội mới dùng chỉ gai khâu
đế giày cho cha, người khác thì không như vậy.” Liên Chi Nhi vội cười
nói.
“Vậy thì cho ta xin một ít chỉ gai đi. Cuộc sống của chúng ta sau này còn phải làm ruộng nhiều đây.” Tưởng thị cười cười.
Liên Chi Nhi liền chọn một túm chỉ gai tốt đưa cho Tưởng thị.
Tưởng thị cảm kích nhận lấy, nhưng cũng không vội vàng rời đi.
“Chân ta bây giờ không tiện ra ngoài,
lần sau nếu mọi người có đi chợ, nhớ nói với ta một tiếng, ta đưa tiền
nhờ các ngươi mua hộ một ít chỉ, đến lúc đó sẽ trả lại cho ngươi….”
“Chị dâu, xem tỷ kìa, chỉ là một ít chỉ, nói cái gì mà trả hay không trả. Tỷ muốn mua gì ở chợ thì cứ nói với
muội.” Liên Mạn Nhi liền nói.
“Ai, được.” Tưởng thị vội cười trả lời.
“Chị dâu, buổi sáng tỷ cũng ra ruộng?”
Liên Chi Nhi hỏi, nàng vừa rồi đi ra ngoài, thấy giày của Tưởng thị đã
giặt sạch phơi ngoài sân.
“Không đi,… ngoài ruộng đều là bùn,
không thể gieo trồng được. Ông nội không tin, muốn vào ruộng làm thử,
không ngờ dẫm một chân xuống đất, thấy bùn còn nhão, thấy không thể
trồng được, nên mới trở về.” Tưởng thị hạ thấp thanh âm nói. Liên lão
gia tử không chỉ tự mình ra ruộng, mà còn bảo bọn họ ra theo, khi chắc
chắn là không gieo trồng được, mới cho bọn họ trở về. Lúc nãy, Tưởng thị bảo bị hỏng hai đôi giày, đã tính luôn đôi giày hôm nay.
Liên Mạn Nhi liếc Tưởng thị một cái,
nghĩ thầm, nàng oán trách Liên lão gia tử như vậy, xem ra trong lòng
nàng kìm nén quá lâu, thật sự không nhịn được nữa.
“Ông nội chính là hận không có việc để làm.” Liên Chi Nhi nói.
“Còn không phải sao, đừng nhìn ông nội lớn tuổi, so với chúng ta còn chịu khó hơn.” Tưởng thị liền nói.
“Chị dâu, chân của tỷ không sao chứ?” Liên Mạn Nhi hỏi Tưởng thị.
Trên mặt Tưởng thị lộ ra nụ cười khổ.