Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 300 : Hoa Mã Lan nở

Ngày đăng: 16:49 18/04/20


Liên Thủ Tín bước nhanh ra khỏi chính

phòng, hít một hơi thật sâu. Vẻ mặt của tất cả mọi người trong nhà như

thế nào, nghĩ thế nào, nói thế nào, hắn không còn muốn quan tâm đến nữa. Ánh trăng rất sáng, chiếu sáng con đường dưới chân, Liên Thủ Tín kéo cổ áo của mình cao lên, sải bước tiến về phía trước.



Ra khỏi cửa thôn, cách một con đường,

Liên Thủ Tín đã nhìn thấy ánh đèn ấm áp bên trong cửa hàng điểm tâm. Ống khói trên nóc nhà còn có khói bốc lên, thật tốt, hắn trở về đúng lúc,

sẽ được ăn cơm và thức ăn nóng hổi.



Nghĩ như vậy, Liên Thủ Tín không khỏi bước nhanh hơn.



Trong cửa hàng ăn sáng, Trương thị đang

dùng xẻng múc rau hẹ từ nồi ra cái hộp, rau hẹ đã được chiên đều hai

mặt, còn chưa dùng tới nồi hấp nhưng mùi thơm đã tỏa ra ngào ngạt. Liên

Mạn Nhi đứng bên cạnh, bưng chậu, đang múc canh từ trong một cái nồi

khác ra chậu.



Mới vừa rồi, Triệu thị bưng bánh nướng

áp chảo và thịt heo hầm cách thủy đến. Triệu thị vốn không phải là người giỏi ăn nói, có điều bao nhiêu đó cũng đủ để cho các nàng biết, nhà cũ

bên kia lại cãi nhau ồn ào, vô cùng không vui. Tiễn Triệu thị về, Trương thị nói, ai đói bụng thì ăn tạm một chút, kết quả là cả nhà không ai

động đũa vào.



“Ta trở về thật đúng lúc .” Cửa bị đẩy vô từ bên ngoài, Liên Thủ Tín đi vào.



Trương thị và mấy đứa nhỏ đều giật mình.



“Cha bọn nhỏ, sao chàng lại về rồi?” Trương thị liền hỏi.



“Trở lại ăn cơm chứ sao, ở xa đã ngửi thấy mùi thơm rồi. Đã dọn bàn chưa, ta đói bụng lắm rồi.” Liên Thủ Tín xoa xoa tay nói.



“Cha, cha ở nhà ông nội chưa ăn cơm à?” Liên Mạn Nhi hỏi.



“Cha bị đuổi ra ngoài sao?” Hai mắt Tiểu Thất vụt sáng, hỏi.



“Nói gì thế…. Cha không ăn, chỉ uống với ông nội các con hai chén rượu liền trở về. Sao, các con không muốn thế

à?” Liên Thủ Tín cố ý nghiêm mặt hỏi.



“Thật sự không có chuyện gì sao?” Trương thị nhạy cảm hỏi. “Mới vừa rồi, Tam bá nương của bọn nhỏ nói, ông nội

và bà nội của bọn nhỏ thiếu chút nữa đánh nhau, chỉ vì chuyện cho nhà

chúng ta thức ăn. Ta nói không cần, bảo tỷ ấy cầm về đi, nhưng tỷ ấy

nhất định không chịu.”



“Không có chuyện gì. Ông nội và bà nội

của bọn nhỏ sống với nhau cũng không phải một hai ngày, ầm ĩ một chút,

liền không có chuyện gì.” Liên Thủ Tín trả lời. Hắn vốn không phải là


Ba cô nương vây quanh một bụi hoa Mã Lan, hái hoa mã lan, thích thú giúp nhau cài lên đầu.



“Hoa Mã Lan này vốn có từ trước, lúc nhà muội khai khẩn nhìn thấy, nên cố ý giữ lại.” Liên Mạn Nhi nói với Ngô

Gia Ngọc. Hoa Mã Lan đúng là loại cây lâu năm, hầu như trong vườn của

các hộ nhà nông đều có một lùm. Lá của hoa Mã Lan ở một thời điểm nhất

định sẽ trở nên vô cùng mềm dẻo, hái xuống, đem đi phơi khô có thể dùng

làm dây buộc.



Sợi dây buộc màn ở các hộ nhà nông bình

thường đều làm từ lá của hoa Mã Lan. Tất nhiên, cách dùng thông dụng

nhất của lá Hoa Mã Lan là quấn bánh trưng trong tết Đoan Ngọ.



Chơi một hồi, Liên Chi Nhi và Liên Mạn Nhi chỉ cho Ngô Gia Ngọc mấy cây dùng để chế biến món ăn trong vườn nhà mình.



“Đây là cây cải dầu, là giống mới của nhà muội.”



Liên Mạn Nhi đi từ cửa hàng cũ ra, cố ý

cầm theo cái rổ, vừa rồi nàng và Liên Chi Nhi xuống luống rau, hái được

một nửa rổ cải dầu và một nửa rổ cải thìa.



Thấy đi cũng đã lâu, các nàng liền trở về cửa hàng ăn sáng.



Trương thị và Vương thị đang ngồi trên

giường gạch cười cười nói nói, thấy các nàng trở lại, ánh mắt của hai

người đều dừng lại trên người Liên Chi Nhi, sau khi trao đổi ánh mắt với nhau, cả hai cùng nở nụ cười.



Liên Mạn Nhi nghĩ thầm, nhìn tình hình

này, hai người mẹ nhất định đã bàn bạc thành công hôn sự của Liên Chi

Nhi và Ngô Gia Hưng rồi.



“Trời cũng không còn sớm nữa, chúng ta

phải trở về rồi.” Vương thị đứng dậy cáo từ, sau đó lại cố ý tiến tới

nói nhỏ vào tai Trương thị.



Trương thị nghe xong liền cười, cũng không lưu Vương thị lại.



Tiễn Vương thị và Ngô Gia Ngọc ra ngoài, Liên Mạn Nhi liền vụng trộm liếc nhìn Liên Chi Nhi một cái.



“Tam thẩm.” Liên Chi Nhi mặt hơi đỏ lên, đưa rổ rau xanh cho Vương thị. “Cháu mới hái một ít rau trong vườn, tam thẩm cầm về nếm thử.”



Một rổ rau xanh biếc, bên trên còn cắm mấy cành hoa Mã Lan xinh đẹp rạng ngời.