Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 301 : Nghị thân

Ngày đăng: 16:49 18/04/20


Edit: Leticia



Beta: Ly Ly



“Hoa này là tặng cho Gia Ngọc.” Liên Chi Nhi vừa chỉ vào rau trong giỏ xách, vừa nói “Đây là cây cải dầu, dùng

để xào chay hay hầm, nấu canh đều ăn rất ngon. Cải thìa này cũng vậy.”



Mặt mày Vương thị rất vui mừng, hớn hở.

Trong vườn nhà nàng cũng có trồng chút rau dưa, nhưng cải dầu và cải

thìa nhà nàng lại không có. hai thứ này chỉ có theo mùa vụ, ngoại trừ

rau hẹ và rau chân vịt, trong vườn rau xanh của những hộ nông dân bình

thường cũng không có nhiều loại rau. Đương nhiên, đó cũng không phải là

tất cả nguyên nhân khiến nàng cao hứng. Nàng cao hứng là bởi vì Liên Chi Nhi biết nghĩ đến các nàng.



“Năm nay, trong vườn nhà chúng ta trồng

nhiều loại rau hơn, hai nhà cách nhau cũng không xa, muốn ăn rau gì, cứ

đến nhà chúng ta mà hái.” Trương thị cũng cười nói. Trong khi nói

chuyện, đã đem các ngươi biến thành chúng ta.



“Tốt.” Vương thị cũng không khách khí cùng Trương thị, thật cao hứng mà đáp ứng.



Tiễn Vương thị và Ngô Gia Ngọc xong, ba mẹ con cũng trở lại cửa hàng sớm một chút.



“Mẹ, mẹ và Ngô tam thẩm thương lượng chuyện gì vậy?” Liên Mạn Nhi cười hỏi.



“Đi.” Trương thị giận, mắt liếc Liên Mạn Nhi một cái, một tay lôi kéo Liên Chi Nhi, ngồi lên giường gạch.



“Vừa rồi, Ngô tam thẩm của con đã nói

chuyện rõ ràng với mẹ.” Trương thị nhẹ giọng nói, “Tính toán đem hôn sự

của con và Gia Hưng định ra sớm một chút.”



Quả nhiên là thế, Liên Mạn Nhi cũng ngồi trên giường gạch, mím môi cười.



“Chi Nhi, con có ý kiến gì không? Có nguyện ý không?” Trương thị hỏi Liên Chi Nhi.



Liên Chi Nhi xấu hổ cúi đầu.



“Mẹ, mẹ với Ngô tam thẩm đã quyết định

rồi, còn hỏi tỷ của con?” Liên Mạn Nhi cố ý nói, “Mẹ làm tỷ ấy thẹn đỏ

mặt rồi kìa, hì hì.”



Trương thị trừng mắt với Liên Mạn Nhi

một cái. Kỳ thật lúc trước, Trương thị đã sớm dò xét thái độ của Liên

Chi Nhi đối với việc hôn sự này rồi. Nàng biết rõ, Liên Chi Nhi rất

nguyện ý, hiện tại muốn định ra, cho nên nàng muốn hỏi lại một lần nữa

thôi.




Không ai tiếp lời của Liên Diệp Nhi, đề

tài này ở Liên gia là một đề tài nhạy cảm. Tam phòng cũng muốn ở riêng,

thì Liên Thủ Lễ phải tự mình nói ra. Có điều sau lần đề cập đó, Liên Thủ Lễ cũng không dám nói gì nữa.



“Ngày đính hôn, phải mời người của Ngô

gia và bà mối ăn một bữa cơm, ít nhất cũng phải làm một hai bàn tiệc.”

Trương thị lại nói.



“Tiền này đều giữ lại, mẹ, chúng ta

thương lượng một chút, đến lúc đó nên làm món gì, định sẵn thực đơn

luôn đi.” Liên Mạn Nhi nói xong, lại hỏi, “Mẹ, nhà chúng ta mời đầu bếp, hay tự mình làm?”



“Tự mình làm.” Trương thị suy nghĩ một

chút, rồi nói tiếp: “Tối đa là hai bàn, chúng ta tự làm cũng được. ” Hơn nữa, đến lúc đó có thể để Chi Nhi biểu diễn tay nghề của mình, đối với

Liên gia và Ngô gia, đều là chuyện rất có mặt mũi.



Liên Diệp Nhi từ trong nhà đi ra ngoài, chỉ trong chốc lát, lại vội vã chạy vào.



“Muội thấy Tứ thúc ở vườn bên kia, bị Tứ Lang gọi đi rồi.” Liên Diệp Nhi nói.



“A, Tứ Lang tìm cha muội? Bọn họ đi đâu?” Liên Mạn Nhi vội hỏi.



“Vào thôn rồi, muội đoán là đi về nhà.” Liên Diệp Nhi trả lời.



“Lúc này không sớm không muộn, nhất định là ông nội con, nếu không thì chính là bà nội con gọi cha con đi, là bà nội con sai người đến gọi cha con.” Trương thị nói. Ở Liên gia, Chu

thị thường không ra khỏi cửa, hay sai sử cháu trai hoặc cháu gái đến

truyền lời.



“Để con trở về xem một chút.” Liên Mạn

Nhi nói. Bất kể là Liên lão gia tử hay Chu thị, gọi Liên Thủ Tín trở về, nhất định là có việc. Hơn nữa khẳng định không phải là muốn cho Liên

Thủ Tín cái gì. Hiện tại mỗi ngày, các nàng đều về nhà cũ ăn cơm tối,

sao không đợi đến lúc đó, mà phải sai người đến gọi về, chắc chắn là có

việc gấp hoặc đại sự gì đó.



Liên Mạn Nhi vội vàng từ giường gạch đi xuống, mang giầy, đi về hướng nhà cũ.



“Mạn Nhi tỷ, muội cũng đi theo tỷ.” Liên Diệp Nhi đuổi theo.



Vừa bước vào cửa nhà cũ, Liên Mạn Nhi đã nhìn thấy Triệu Tú Nga đứng ở cửa sổ chính phòng, nghiêng hai lỗ tai nghe trộm .



Triệu Tú Nga nhìn thấy Liên Mạn Nhi, lập tức bày ra vẻ mặt tươi cười, hướng Liên Mạn Nhi thở dài một tiếng, lại

dùng ngón tay chỉ chỉ vào bên trong phòng.



Liên Mạn Nhi cũng không để ý đến nàng, trực tiếp đi vào chính phòng.