Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 302 : Thái độ khác thường

Ngày đăng: 16:49 18/04/20


Liên Mạn Nhi đi đến cửa đông phòng, chỉ

nghe thấy trong phòng truyền tới giọng nói của Chu thị. Điều khác thường là, hôm nay giọng nói của Chu thị đặc biệt ôn hòa, khác hẳn với giọng

nói sắc bén thường ngày.



Điều này làm Liên Mạn Nhi sợ hết hồn, dừng bước ngay tại cửa ra vào.



“Lão Tứ….nghe nói Chi Nhi sắp đính hôn?” Trong phòng, Chu thị ngồi ở trên giường gạch, chậm rãi hỏi Liên Thủ Tín.



Chuyện Liên Chi Nhi nghị thân với Ngô

Gia Hưng, nhiều người biết, nhưng rất ít người biết Liên Thủ Tín đã từng nói qua trước mặt Liên lão gia tử, chẳng qua là chưa chính thức định

ra, nên tạm thời chưa nói với Chu thị. Hiện tại Chu thị hỏi như vậy,

Liên Thủ Tín cũng không giấu diếm.



“Đúng là có chuyện này, Ngô gia đã mời

bà mối tới, xem trước ngày sinh tháng đẻ của hai đứa nhỏ, xem thử bát tự có hợp hay không, nếu hợp thì sẽ đem việc hôn nhân này định ra.” Liên

Thủ Tín nói. “Ngày đó khi trồng trọt, con đã nói qua với cha. Con muốn

đợi khi nào chắc chắn rồi, mới nói với mẹ.”



Hôn sự của Liên Chi Nhi đương nhiên là

do cha mẹ làm chủ. Huống chi, hiện tại bọn họ đã ra ở riêng rồi,

chuyện Liên Chi Nhi đính hôn, thật sự chỉ cần nói với Liên lão gia tử,

thông báo với Chu thị một tiếng là được rồi.



Liên Thủ Tín đã sớm nói với Liên lão gia tử, đây là hắn kính trọng Liên lão gia tử, cũng tin tưởng vào ánh mắt

và kinh nghiệm của Liên lão gia tử, bởi vậy mới trưng cầu ý kiến của

Liên lão gia tử, xem thử có thể kết thông gia với Ngô gia hay không.



Liên lão gia tử có ấn tượng rất tốt với Ngô Ngọc Quý và Ngô Gia Hưng của Ngô gia, nên rất tán thành mối hôn sự này.



Trưng cầu ý kiến của Liên lão gia tử,

chẳng khác nào trưng cầu ý kiến của Chu thị. Hơn nữa, mặc dù Chu thị là

đương gia, nhưng bà biết rất ít về những chuyện bên ngoài.



Những điều này chính là nguyên nhân tại sao hôn sự của Liên Chi Nhi mà Liên Thủ Tín không hỏi qua ý kiến Chu thị trước.



“Lão Tứ, bây giờ trong mắt ngươi không

có ta rồi.” Chu thị cười lạnh hai tiếng, “Chuyện gì cũng không nói với

ta, ngươi đây là đề phòng ta. Ta cũng biết, ngươi xem ta là kẻ thù mà.”



Chu thị vừa nói chuyện vừa đưa tay xoa nhẹ thái dương của mình, vành mắt cũng đỏ lên.




Trước khi đi vào, Liên Mạn Nhi đã suy

nghĩ kỹ. Nàng có thể tùy tiện tìm một cái cớ, mang Liên Thủ Tín đi. Có

điều nghĩ lại, lần này nàng có thể mang Liên Thủ Tín đi, lần sau Chu thị vẫn có thể gọi Liên Thủ Tín đến. Còn không bằng để Chu thị nói hết ra,

giải quyết một lần cho xong, tránh cho sau này phải lo lắng đề phòng.



Chu thị và Liên Tú Nhi thấy Liên Mạn Nhi đến, sắc mặt hai người đều rất khó coi. Gọi một mình Liên Thủ Tín đến, là vì muốn tránh Trương thị mà mấy người Liên Mạn Nhi, miễn cho các

nàng làm ảnh hưởng đến quyết định của Liên Thủ Tín. Bây giờ Liên Mạn Nhi đến rồi, cái này là phá hư kế hoạch của các nàng a.



Đối với Trương thị, Chu thị còn có mấy phần nắm chắc, đối với Liên Mạn Nhi, Chu thị hoàn toàn không chắc chắn.



“Ta với cha ngươi đang bàn chính sự,

ngươi ở đây làm gì. Đi, ngươi ra ngoài đi, nên làm gì thì làm đi. Một

tiểu nha đầu như ngươi, sao lại quản chuyện của người lớn làm gì.” Chu

thị trầm mặt, nói với Liên Mạn Nhi.



“Chính sự gì mà cháu không thể nghe?”

Liên Mạn Nhi căn bản không đem thái độ của Chu thị để trong lòng, “Cháu

nghe một chút, cũng không ai thiếu miếng miếng thịt nào.”



“Lão Tứ, ngươi làm đương gia như vậy,

dạy dỗ con cái như vậy, ta có chuyện muốn nói với ngươi, ngươi bảo nàng

ra ngoài đi.” Chu thị mệnh lệnh cho Liên Thủ Tín.



“Mạn Nhi, sao con không ở cửa hàng tính toán sổ sách giúp mẹ con?” Liên Thủ Tín hỏi.



Chu thị thấy Liên Thủ Tín nhìn Liên Mạn

Nhi với ánh mắt nhu hòa, nói chuyện với giọng điệu thương lượng. Lời này là muốn Liên Mạn Nhi rời đi sao? Căn bản một chút lực uy hiếp cũng

không có. Chu thị trừng mắt với Liên Thủ Tín, chỉ tiếc rèn sắt không

thành thép.



“Mẹ không để con giúp việc, là mẹ bảo

con tới đây.” Liên Mạn Nhi nói rất dứt khoác, mông vững vàng ngồi trên

giường gạch, không có một chút ý định nhúc nhích nào.



“Lão Tứ, ngươi một chút kiên quyết cũng

không có? dưỡng thành thói quen không coi ai ra gì của nàng, ngươi nói

nàng cũng không nghe?” Chu thị đứng lên, trừng mắt, chỉ vào Liên Mạn

Nhi, ra lệnh với Liên Thủ Tín, “Nếu ngươi còn coi ta là mẹ ngươi, thì

lập tức đuổi nàng ra ngoài cho ta!”