Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ
Chương 303 : Bức bánh bao phản kháng
Ngày đăng: 16:49 18/04/20
“Mẹ, mẹ đây là muốn làm gì?” Liên Thủ
Tín xoa trán. Tại sao hắn lại có một người mẹ như vậy? Động một chút là
chụp cái mũ bất hiếu, không nhận mẹ ruột lên đầu hắn, tội danh lớn như
vậy, hắn thật sự rất bất đắc dĩ.
“Bà nội, nội có chính sự gì thì nói đi,
vừa lúc có cháu ở đây để nghe.” Liên Mạn Nhi căn bản không để ý tới lời
nói của Chu thị, có nhận hay không nhận mẹ, chỉ nhàn nhạt nói, “Bà nội,
người và ông nội làm chủ nhà này, ở nhà của cháu, cũng do cha và mẹ cháu làm đương gia. Cha cháu quản lý chuyện bên ngoài, mẹ cháu quản lí
chuyện trong nhà, cũng giống như ông nội và bà nội. Chuyện bà nội sắp
nói, nhất định là chuyện trong nhà, đáng lẽ phải nói với mẹ cháu mới
đúng chứ. Cháu ở đây, bà nội muốn nói gì, đúng lúc cháu có thể truyền
lời giúp nội.”
Lời này của Liên Mạn Nhi đã là nói giảm
nói tránh rồi, không đến mức khiến cho Chu thị phải nói Liên Thủ Tín
không đảm đương nổi việc đương gia, hơn nữa, vô luận kế tiếp Chu thị nói cái gì, Liên Thủ Tín và Liên Mạn Nhi đều có thể tiến thối được.
Liên Mạn Nhi lựa chọn làm như vậy, cũng
là vì suy nghĩ đến cảm xúc của Liên Thủ Tín. Liên Thủ Tín là người trọng tình cảm, nếu như nàng xé toang mặt với Chu thị, vô luận kết quả như
thế nào, trong lòng Liên Thủ Tín cũng sẽ không thoải mái, hơn nữa đối
với tất cả mọi người đều có chỗ không tốt. Một cuộc tranh cãi, nhất đao
lưỡng đoạn, tuy nói là lưu loát dứt khoát, nhưng ở niên đại này, suy
nghĩ đến tính tình của Liên Thủ Tín, điều đó là không thực tế, nếu thật
sự làm như vậy, trước dư luận, cũng là lưỡng bại câu thương.
Lập trường phải kiên định, nhưng kiên quyết tránh cãi nhau với Chu thị.
Chu thị nghe Liên Mạn Nhi nói xong, mặt
lập tức đỏ lên. Có điều trong lòng bà rất rõ ràng, hôm nay không có cách nào đuổi Liên Mạn Nhi ra khỏi đây được. Trong lòng bà bắt đầu nôn nóng. Gần đây, rõ ràng bà cảm giác được, Liên Thủ Tín cách lòng bàn tay của
bà càng ngày càng xa. Đặc biệt là lần trồng trọt lúc trước, khi ăn cơm,
bà tức giận đến như vậy, khóc thành như vậy, tranh cãi ầm ĩ với Liên lão gia tử như vậy, nhưng Liên Thủ Tín vẫn thờ ơ. Không giống như kỳ vọng
của bà, gọi Trương thị tới để răn dạy, cũng không đến trước mặt bà để
cầu khẩn.
Chuyện đã đến mức này, bà muốn bảo đảm
hạnh phúc của Liên Tú Nhi. Hơn nữa, bà cũng muốn xác nhận, bà còn có thể nắm đứa con trai này trong lòng bàn tay nữa hay không.
Tuy không giống như kế hoạch của bà, nhưng những lời muốn nói, bà vẫn phải nói ra.
“Lão Tứ, ta hỏi ngươi.” Chu thị nhìn thẳng Liên Thủ Tín, “Chuyện của Tú Nhi, ngươi quản hay không quản?”
“Ngươi là đồ vương bát đản, ta khuyên
can ngươi mãi, ngươi chính là vắt cổ chày ra nước. Ngươi là cái đồ táng
tận lương tâm, nếu không phải ta không còn cách nào khác, ta cầu xin
ngươi làm gì? Tâm của ngươi được làm bằng đá hả, chỉ nhận thức tiền bạc
hơn là người thân a!” Chu thị chỉ vào Liên Thủ Tín, mắng.
“Mẹ, mẹ cầu hắn làm gì, ai bảo mẹ cầu
hắn. Tâm của hắn đã hướng về người khác, đã sớm không có chúng ta rồi.
Ta có thành cái dạng gì, cũng không cần bọn hắn phải quản ta.” Liên
Tú Nhi phồng miệng, giật giật ống tay áo của Chu thị nói.
Chu thị quay đầu nhìn Liên Tú Nhi một
chút. Liên Tú Nhi lớn tuổi hơn Liên Chi Nhi, bối phận cũng cao hơn, là
khuê nữ của nàng và lão gia tử, là người quan trọng của đại gia đình nhà nàng a. Liên Thủ Tín và Trương thị mới ra ở riêng không lâu. Muốn so về gia đình, so cha mẹ, so huynh đệ tỷ muội, mặt nào Liên Chi Nhi cũng
không sánh bằng Liên Tú Nhi. Thế nhưng mới đây, Liên Chi Nhi đã có được
mối hôn sự tốt. Nguyên nhân chỉ có một, chính là cuộc sống hiện tại của
Liên Thủ Tín trôi qua rất tốt, hơn hẳn đại gia đình bên này.
“Lão Tứ, mẹ chỉ có một nha đầu Tú Nhi
này thôi, mẹ chỉ có một ước muốn cuối cùng này thôi. Mẹ van con, mẹ dập
đầu lạy con…” Chu thị vừa nói chuyện, vừa bò dậy quỳ gối trên giường
gạch, muốn dập đầu với Liên Thủ Tín.
“Mẹ!” Liên Thủ Tín vội vàng nhảy dựng lên, lúc này kể cả tâm tư muốn chết, hắn cũng có rồi.
Rốt cuộc là tại sao Chu thị cứ phải bức
bách hắn như vậy? Đây không phải là nói, bây giờ hắn là đại tài chủ, mà
Liên Tú Nhi đến một chút đồ cưới cũng không có. Tình huống thực tế rõ
ràng là ngược lại a.
“Mẹ, người bóp chết con đi!” Liên Thủ
Tín bịch một tiếng liền quỳ xuống, bắt đầu gào khóc, “Con bất hiếu,
người bóp chết con đi cho rồi, để con dùng cái mạng này báo ân cho mẹ.
Mẹ cũng không cần mỗi lần nhìn thấy con lại tức giận”
Liên Thủ Tín như vậy khiến Liên Mạn Nhi lắp bắp kinh hãi, so với nàng, Chu thị và Liên Tú Nhi còn giật mình hơn.
Chu thị im bặt tiếng khóc, bà có chút sững sờ nhìn Liên Thủ Tín.