Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ
Chương 304 : Mất đi khống chế
Ngày đăng: 16:49 18/04/20
Chu thị bắt đầu có chút sợ hãi, từ nhỏ
con trai thứ tư của bà đã ngoan ngoãn vâng lời, tất cả tâm tư đều bày ở
trước mặt bà, chưa bao giờ nói một chữ không với bà, chớ nói chi là
chơi xấu, đùa nghịch tâm cơ. So sánh với con trai trưởng và con thứ hai, thì con trai thứ tư rất ngốc, trung thực, muốn bắt chẹt như thế nào thì bắt chẹt như thế ấy.
Đứa con trai này rất để ý hiếu đạo, chỉ
cần bà mắng hắn bất hiếu, hắn sẽ thỏa mãn tất cả yêu cầu của bà. Mà nếu
như bà khóc, đứa con trai này sẽ bị dọa cho thất hồn lạc phách, sau đó
mặc kệ bà bày bố.
Con trai thứ tư của bà tuyệt sẽ không khóc, sẽ không quỳ xuống trước mặt bà, muốn bà bóp chết hắn!
Bà không chỉ không đoạt được nhiều đồ cưới cho khuê nữ, mà còn hoàn toàn mất đi quyền khống chế với đứa con trai thứ tư này rồi!
Nghĩ vậy, Chu thị ngồi bệt trên giường gạch, khóc ồ lên.
“Đồ vương bát đản, ta nuôi ngươi uổng công rồi, ta nuôi ngươi uổng công rồi…”
“Tứ ca, huynh đây là muốn làm gì, huynh muốn giết chết mẹ của chúng ta sao?” Liên Tú Nhi quát Liên Thủ Tín.
Liên Mạn Nhi yên tĩnh nhìn Chu thị và
Liên Tú Nhi. Trên thế giới này, có nhiều người và nhiều việc, có đôi khi kỳ diệu như thế đấy. Nói thí dụ như Chu thị và Liên Tú Nhi, trải qua
những ngày quan sát cẩn thận, hiện tại nàng cảm thấy điệu bộ của hai
người kia, không phải là đang diễn trò. Tâm tình của các nàng đều là
chân thật, các nàng thật sự cho là mình đúng, là mình bị ủy khuất.
Mà đây chính là chỗ kỳ diệu của chuyện này.
Liên Mạn Nhi nghĩ đến một câu, “Dùng
kính có thể soi mình”. Con người cần phải tiếp xúc với mọi người nhiều
thì mới có thể điều chỉnh được hành vi và suy nghĩ của mình một cách kịp thời. Chu thị là đương gia ở Liên gia nhiều năm như vậy, ảnh hưởng đến
nhiều người như vậy. Bà đã hoàn toàn xem mình là trung tâm, từ hành động đến giá trị đạo đức đều lấy bà làm tiêu chuẩn. Bà hoàn toàn lấy tiêu
chuẩn này để đánh giá mọi người và mọi việc. Mà cái tiêu chuẩn này chỉ
tồn tại ở Liên gia, phong bế trong đại viện này.
Sao mà Chu thị lại may mắn như vậy,
trong nhà này, bà là nữ nhân có bối phận cao nhất, trong nhà này, con
cháu của bà phải nhẫn nại đối với bà. Mặc dù không biết những đời tiếp
theo có thể vĩnh viễn nhẫn nại hay không. Nhưng Liên Tú Nhi, cuối cùng
cũng phải rời khỏi nhà này. Nếu nàng vẫn lấy tiêu chuẩn này áp dụng cho
hoàn cảnh mới, thì tất sẽ chịu cảnh đầu rơi máu chảy.
Trừ phi nàng thoáng cái liền trở thành
chúa tể trong hoàn cảnh mới. Mà trong xã hội này, một con dâu mới vào
nội nhao nhao nói với ông nội, nói cũng tại ông nội nên cuộc sống của họ mới trôi qua không tốt. Ông nội tức giận, nhưng cũng không tranh cãi
với bà nội, khiêng cái cuốc đi ra ngoài.”
“Như thế là xong rồi?” Liên Mạn Nhi hỏi.
“Không có, vẫn chưa xong đâu, nếu chỉ có thế thì muội đã sớm về rồi.” Liên Diệp Nhi lại nói, “Bà nội mắng ông
nội xong rồi, còn chưa hết giận, lại mắng đại bá nương thêm một trận.”
“Bà nội của cháu mắng đại bá nương của cháu cái gì?” Trương thị hỏi.
“Bà nội nói đại bá nương không tốt,
những năm qua, toàn bộ tiền trong nhà đều bị nàng nuốt hết.” Liên Diệp
Nhi nói, “Mắng xong Đại bá nương, vừa lúc Nhị bá nương trở về, bà nội
buông tha cho đại bá nương, liền bắt đầu mắng Nhị bá nương, nói nhị bá
nương là đồ sao chổi, thông đồng với anh của mình, đào tiền của Liên
gia.”
“Muội thấy tối nay, nhất định Đại bá
nương và Nhị bá nương không được ăn no rồi.” Cuối cùng, Liên Diệp Nhi
nói, “Mẹ, hôm nay chúng ta không nên về sớm, muộn chút nữa hãy về,
tránh để bà nội đem chúng ta ra trút giận.”
“Sớm muộn gì cũng phải trở về, trận mắng này, chúng ta không tránh được.” Triệu thị mang bộ dáng nhận mệnh, “Bà
nội con là người cho con ăn uống, làm sao bà có thể quên mắng con, cách
mười ngày nửa tháng lại có một trận, làm sao bà có thể bỏ sót chúng ta.”
“Vậy muộn một chút hãy về, ít nhất chúng ta còn có thể giúp Tứ thẩm làm thêm chút việc vặt.” Liên Diệp nhi nói.
“Vậy cũng được.” Triệu thị gật đầu.
Triệu thị may vá tốt, nàng muốn trước ngày đính hôn của Liên Chi Nhi, giúp Trương thị làm thêm mấy bộ quần áo mới.
Chạng vạng tối, cả nhà Liên Mạn Nhi trở
lại khu nhà cũ ăn cơm, Chu thị và Liên Tú Nhi nhìn thấy các nàng, đều
lập tức xoay người sang chỗ khác chải tóc. Liên lão gia tử ở trong sân,
gọi Liên Thủ Tín lại, trấn an một phen, ý tứ đại khái là Chu thị già
rồi, đau lòng Liên Tú Nhi, nên mới làm ra chuyện hồ đồ như vậy, Liên Thủ Tín không cần để trong lòng. Liên Thủ Tín tự nhiên là gật đầu đáp ứng.
“Tính tình của mẹ ngươi là như vậy, mấy năm nay, căn bản là không ai đến gần bà được. ai” Liên lão gia tử thở dài.
Trận ồn ào này không ảnh hưởng chút nào đến hôn sự của Liên Chi Nhi, đảo mắt, đã đến ngày đính hôn.