Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 305 : Đính hôn

Ngày đăng: 16:49 18/04/20


Thời gian đính hôn định vào cuối tháng

tư. Hôm nay, trời còn chưa sáng, một nhà Liên Mạn Nhi đã rất bận rộn,

Ngũ Lang và tiểu Thất đều xin nghỉ một ngày, sáng sớm cả nhà đều bận rộn qua lại trông nom hai bên, cửa hàng và nhà cũ.



Ngày vui của Liên Chi Nhi, người một nhà đều mặc quần áo mới. Liên Chi Nhi mặc áo bông đỏ, áo lót lụa, váy đỏ màu thạch lựu, khuôn mặt ngượng ngùng pha chút tươi cười, càng làm tăng thêm không khí vui mừng. Liên Mạn Nhi mặc áo bông màu hồng cánh sen, áo lót lụa, váy màu xanh lục, mép váy thêu hình thải điệp, khi nàng đi đi

lại lại, dừng như muốn vỗ cánh bay lên.



Trương thị dậy thật sớm, giúp đỡ Liên Chi Nhi mặc trang phục, Liên Mạn Nhi cũng nhanh nhẹn xuống đất, quấn khăn trùm đầu.



Ăn điểm tâm xong, ước chừng thời gian cạn một chén trà, bên ngoài chợt vang lên tiếng xe ngựa.



“Đến rồi, người Ngô gia đến.” Bị phái ra ngoài cửa lớn trông coi, Tứ Lang và Lục Lang vừa chạy vào sân, vừa hô.



Người Ngô gia đến rồi, mấy người Liên Thủ Tín, Trương thị, Liên Mạn Nhi vội vàng ra đón.



Hai vợ chồng Ngô Ngọc quý, Vương thị và

Ngô Gia Hưng, Ngô Gia Ngọc đều đến, ngoài ra còn có bà mối Vương cùng

một gã sai vặt. Hai nhà vốn đã quen biết, chào hỏi một chút, liền ngồi

xuống nói chuyện.



Vương thị sai người bưng lễ đính hôn lên.



Lễ đính hôn của gia đình nhà nông, cũng

không có tiền lệ gì đặc biệt, lễ đính hôn bình thường có chút đơn giản,

một cây trâm đồng, một khối xích đầu, thế đã là nhiều rồi. Thậm chí có

nhà nghèo khó hơn, không cần phải làm lễ đính hôn, chỉ cần hai nhà thỉnh bà mối đến định hôn, chính là tiêu chuẩn xác định hôn sự.



Ngô gia chuẩn bị đẩy đủ năm dạng lễ vật làm đám hỏi.



Một đoạn vải gấm sa màu đỏ thẫm được

trải trên cái khay lớn, trên mặt khay để hai chiếc trâm phượng nhỏ (trâm hình chim phượng) bằng vàng, hai chiếc nhẫn vàng, dưới mỗi một vòng tay bạc có một đôi chuông vàng nặng khoảng một lạng. Một chiếc khăn vuông

lụa xa-tanh màu tím, trên mặt buộc một bộ kim ngân Tam sự nhi (*) (kim ngân: bạc pha vàng. Nguyên văn là giảm kim ngân, lượng bạc nhiều hơn lượng vàng.) Một chiếc khăn lụa vuông, đẹp, màu xanh da trời, trên mặt cũng buộc một bộ kim ngân Tam sự nhi giống vậy. Chiếc khay còn lại là hai xấp lụa màu được sắp xếp ngay ngắn



(*)Tam

sự nhi: bộ trang sức thường thấy ở nhà Thanh, gồm 1 dụng cụ lấy dáy tai

nhỏ, 1 kẹp móc nhỏ, 1 kim to. sau này ngoài 3 dụng cụ trên, người ta còn làm thêm hình lưỡi dao, móc kẹp thành móc đơn….



Tính sơ qua lễ đính hôn này cũng tốn khoảng ba bốn chục lượng bạc.



Nhìn lễ đính hôn Ngô gia mang đến, mọi

người trong phòng chỉ cảm thấy hai mắt tỏa sáng, than thở không dứt. Gia cảnh của Ngô gia giàu có, về sau Liên Chi Nhi gả đi, nhất định sẽ được

hưởng phúc.



Liên Thủ Tín và Trương thị cũng vô cùng

cao hứng. Ngô gia chuẩn bị lễ đính hôn sung túc như thế, chứng tỏ bọn họ rất coi trọng Liên Chi Nhi, coi trọng việc hôn nhân này. Điều đó khiến
nước với Liên Chi Nhi , “Chi Nhi, bên nhà ngươi có nấu nước không, lấy

cho bà nội ngươi một ly.”



“Cô, lúc nãy mẹ cháu cố ý đun cho bà nội một bình nước ấm, để ngay trên bếp lò tại gian ngoài đấy.” Liên Mạn Nhi tiến lên, tiếp nhận cái ly từ trong tay Liên Tú Nhi, “Cô không thói

quen làm việc, có thể tại Đại bá nương, nhị bá nương, đại tẩu, chị dâu Tú Nga đều ở phòng bên, bà nội muốn uống nước, không phải lúc nào cũng

có. Nhất định là sáng giờ cô còn chưa đặt chân xuống đất, cho nên không

biết. Vậy để cháu rót nước cho bà nội.”



Chính phòng có một đống lớn con trai,

con dâu, cháu trai, cháu dâu, Liên Tú Nhi lại muốn Liên Chi Nhi cho một

chén nước, không chỉ làm mất mặt Liên Chi Nhi, mà còn làm mất mặt Cổ

thị, Tưởng thị và Hà thị. Trong khi đó, nàng cũng làm được, chẳng lẽ

không nấu nổi một bình nước.



Sau khi Liên Mạn Nhi nói xong, liền đi ra ngoài rót một chén nước ấm, một lần nữa đưa cho Liên Tú Nhi.



Liên Tú Nhi muốn làm mất mặt Liên Chi

Nhi, lại bị Liên Mạn Nhi quở trách, trong nội tâm tức giận nhưng không

chỗ phát tiết, sắc mặt càng thêm khó nhìn.



Ngô Ngọc Quý và Vương thị đều đứng dậy cáo từ.



“Khó được các ngươi còn đến xem ta. Hai

ngày nay, miệng ta không có mùi vị gì, ăn cái gì cũng nuốt không trôi,

hôm nay muốn ăn một chén bánh canh do Chi Nhi làm, đối với ta, bánh canh do Chi Nhi làm là mỹ vị đấy. Nhưng hôm nay là ngày Chi Nhi đính hôn,

quên đi a.” Chu thị đột nhiên nói.



“Dì Hai, bánh canh cũng là sở trường của cháu, đảm bảo không kém Chi Nhi đâu. Dì Hai muốn ăn, vậy thì để cháu

làm cho.” Vương thị cười ha hả mà nói.



Bà vốn muốn làm khó Liên Chi Nhi, để cho nàng không còn mặt mũi gì trước mặt nhà chồng tương lai. Một người bị

mất mặt ở nhà mẹ đẻ, về sau đến nhà chồng, mọi người tự nhiên cũng sẽ

coi thường nàng. Không nghĩ tới mẹ chồng tương lai lại tiếp chiêu giúp

Liên Chi Nhi, mẹ chồng không phải chỉ ước gì đem con dâu gắt gao dẫm nát dưới lòng bàn chân hay sao, Vương thị này, tại sao lại ra mặt thay Liên Chi Nhi? (LL: Đâu phải ai cũng như bà, mụ phù thủy độc ác!!!)



Chu thị vô cùng kinh ngạc.



“Chi Nhi, hai mẹ con mình cùng làm nào.” Vương thị cười ha hả, kéo Liên Chi Nhi đi ra ngoài.



Mọi người tự nhiên cũng nhân cơ hội này, rời khỏi chính phòng.



Vương thị đi ra ngoài, thật sự ôm bó

củi, cọ nồi, làm bánh canh cho Chu thị. Liên lão gia tử đi tới, kinh

hãi, sau khi hỏi rõ ngọn nguồn, thì lập tức giận sôi lên.