Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ
Chương 313 : Chim én và hồ lô
Ngày đăng: 16:49 18/04/20
Edit: An Nguyễn
“Mẹ.” Thấy Chu thị đi tới, Liên Thủ Tín vội kêu một tiếng.
Chu thị cũng không thèm nhìn Liên Thủ Tín một cái, một đôi chân bó
chạy nhanh tới bên cạnh. Nàng nhìn số trên cân, lại nhìn túi hạt kê bên
cạnh, sắc mặt càng âm trầm.
“Lão gia tử, ngươi đây là muốn làm gì? Ngươi đem hạt kê đều cho bọn
hắn, còn chúng ta thì sao? Một mình ngươi giả bộ làm người tốt, giúp cho nhà người ta, ngươi để một nhà chúng ta uống gió tây bắc à?” Chu thị
chỉ vào Liên lão gia tử, lớn tiếng nói.
Ngày thường Liên Thủ Tín đến lĩnh lương thực, Chu thị đều dạy dỗ hắn
một trận. Mà lần này, Chu thị trực tiếp mở miệng nói Liên lão gia tử.
Đừng tưởng rằng cuối cùng Chu thị cũng cho qua Liên Thủ Tín, chẳng qua
là bà đổi chiến lược, chọn phương pháp coi thường Liên Thủ Tín.
Liên Thủ Tín càng coi trọng tình cảm, mềm lòng, càng coi trọng Chu
thị thì khả năng đả kích của chiêu này càng lớn. Không thể không nói, sự hiểu biết cùng khả năng gây khó dễ của Chu thị với Liên Thủ Tín gần như đạt đến tột đỉnh. Bà căm tức con trai đến quyết tâm, phải xuống tay ở
nơi yếu đuối nhất trong lòng con, nếu con không hoàn toàn thần phục, bà
quyết không từ bỏ. Dĩ nhiên, sau khi con trai hoàn toàn ngoan ngoãn,
thỉnh thoảng bà cũng sẽ bố thí cho một chút dịu dàng.
Liên Mạn Nhi nhìn Liên Thủ Tín, ánh mắt tràn đầy đồng tình.
“Ngươi lão bà tử này, vừa yên tĩnh được mấy ngày đã nói nhao nhao cái gì?” Liên lão gia tử không nhịn được nói, “Đây là khẩu phần lương thực
của nhà lão Tứ, lúc ở riêng đã nói rồi, hạt kê vàng gói bánh chưng này
cũng thuộc khẩu phần lương thực.”
“Ngươi cần làm gì thì làm đi, đừng có một chút biểu hiện của lão nhân đều không có. Ngươi xem mấy đứa trẻ đều nhìn ngươi kìa.” Liên lão gia
tử hạ giọng khuyên Chu thị, “Ngươi đừng một chút tình cảm cũng không giữ cho người khác.”
Nếu là người khác nghe những lời này cũng sẽ đi ra. Nhưng đây là Chu thị, không phải là người khác.
“Bây giờ hắn phát tài rồi, hắn còn muốn chút khẩu phần lương thực này sao? Lòng lang dạ sói, còn muốn đục khoét chỗ chúng ta.” Chu thị không
nhìn Liên Thủ Tín, cũng không nhìn mấy người Liên Mạn Nhi, cố ý đánh vào bức tường đối diện, vừa đánh vừa nói “ Cánh đều cứng cáp rồi. Nhìn thấy ta đều hận sao ta không chết sớm một chút, mọi người đều tránh ta, sợ
ta ăn uống nhiều. Đều là kẻ táng tận lương tâm…”
Liên Thủ Tín há miệng muốn nói chuyện, nhưng cuối cùng cũng không nói lời nào bởi Chu thị vốn không hiểu lý lẽ. Nhận lỗi với Chu thị sẽ giúp
cho Chu thị tiến thêm một bước chèn ép bọn họ. Mà lấy cứng đối cứng với
Chu thị, Liên Thủ Tín không đành lòng.
“Bây giờ ta liền sai tiểu nhị chuyển qua.”
Ra khỏi cửa hàng lương thực, các nàng lại tới hàng giấy, mua một ít
giấy màu rồi cuối cùng mới đi hàng thịt, nêu số lượng thịt cần mua với
Trương đồ tể sau đó mới lên xe bò quay về.
Các nàng phải đợi gạo đến rồi mới có thể ngâm rửa, chuẩn bị gói bánh
chưng. Nhưng mà trước đó, các nàng còn có việc khác cần hoàn thành.
Trương thị mang theo Liên Mạn Nhivà Liên Chi Nhi ngồi trên giường
gạch, đem mấy loại giấy màu đỏ, vàng, xanh trải ra, gấp, cầm kéo sắc cắt xén.
Khí trời ấm áp hơn, mấy cánh cửa sổ đều mở rộng, nhìn ra bên ngoài là nơi nơi xanh biếc, từng đợt gió mang theo không khí tươi mới từ bên
ngoài bay vào. Liên Mạn Nhi mặc áo mỏng ngồi trên giường gạch, nẹn cảm
thấy vô cùng thoải mái.
Bình an, vui vẻ, càng ngày càng giàu có, đối với cuộc sống như vậy, mỗi một ngày, một mùa đều là ngày tốt nhất, mùa tốt nhất.
“Mạn Nhi, chồng này giao cho con, đều gấp chim én.” Trương thị đem
một chồng giấy đã cắt thành hình vuông đưa cho Liên Mạn Nhi rồi đưa một
chồng giấy khác cho Liên Chi Nhi, “Cái này gấp hồ lô.”
“Con muốn gấp hồ lô.” Liên Mạn Nhi cố ý nói.
“Muốn gấp cái gì thì gấp cái đó.” Trương thị cười nói.
Sắp đến Đoan ngọ rồi, người nông dân ở Tam Thập Lý doanh tử đều dùng
giấy màu gấp một ít chim én và hồ lô, treo dưới xà nhà. Chim én dĩ nhiên là loại chim mùa đông bay đi phương Nam tránh rét, tới xuân lại quay
về. Hồ lô là chỉ hồ lô thuốc.
Tiết Đoan ngọ, có địa phương có tập tục đeo lá ngải cứu hoặc uống
rượu hùng hoàng, mà Tam Thập Lý doanh tử nơi này gấp hồ lô thuốc treo
lên cũng mang mục đích giống nhau.
Liên Mạn Nhi ngồi trên giường gạch gấp một hồi liền đi thư giãn gân cốt, đi ra ngoài tây sương phòng.
Trong viện im ắng, người của Liên gia đều ra đồng làm việc, mấy người ở nhà hẳn đều ở thượng phòng chuẩn bị đồ cho tết Đoan ngọ.
Liên Mạn Nhi đi trong sân một vòng, gọi hai con gà mái đang định chạy ra ngoài về rồi quay vào phòng. Nàng đi tới cửa, ngẩng đầu lên theo bản năng liền không tránh khỏi sợ hãi.