Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 312 : Bánh chưng

Ngày đăng: 16:49 18/04/20


Tết Đoan ngọ ăn bánh chưng, đây là tập tục không phân biệt vùng miền. Người lên núi làm công rời xa gia đình của mình nên không được ăn bánh

chưng ngày lễ. Cửa hàng ăn sáng của các nàng nếu làm bánh chưng bán nhất định có thể kiếm thêm một khoản.



“Cái này được.” Liên Thủ Tín cùng Trương thị trăm miệng một lời nói.



Mặc dù ăn bánh chưng là tập tục chung nhưng phương Nam, phương Bắc

địa lý khác nhau, bánh chưng cũng không giống nhau. Phương Nam phần lớn

làm bánh chưng gạo nếp. Nhưng phương Bắc bất đồng, ví dụ như Tam Thập Lý doanh tử chỗ Liên Mạn Nhi, nơi này không trồng lúa, lại càng không

trồng lúa nếp. Mặc dù có người nhà giàu vào tết Đoan ngọ cũng mua gạo

nếp gói bánh chưng nhưng đại đa số nhà nông dân, kể cả người ở thành

trấn đều gói bánh chưng hạt kê vàng.



Bánh chưng hạt kê vàng dùng hạt kê vùng này gói nên. Hạt kê vàng là

dùng hạt kê mài thành, đến mùa đông có thể dùng để gói bánh trái, cũng

chính là bánh nhân đậu.



Giá hạt kê vàng vùng này so với gạo nếp trắng chuyển từ vùng khác đến rẻ hơn rất nhiều.



Như vậy cửa hàng nhà các nàng nếu bán, nên bán bánh chưng kê vàng hay bánh chưng gạo nếp?



“Trên núi có rất nhiều người từ phía nam tới, chỉ sợ bọn họ không

quen ăn bánh chưng kê vàng của chúng ta, hay là gói bánh chưng gạo nếp?” Trương thị nói.



“Trên núi cũng có người phương Bắc như chúng ta, ta nói chuyện với

họ, nghe bọn họ nói là nhà bọn họ cũng ăn bánh chưng kê vàng.” Trương

thị nói tiếp.



“Vậy gói cả bánh chưng kê vàng lẫn bánh chưng gạo nếp, ta bán cả hai

xem sao.” Liên Mạn Nhi liền nói. Những người đó có thể có nhiều lựa

chọn, có thể ăn đồ mình quen, cũng có thể mua loại khác đến nếm thử.



Quyết định rất đơn giản, mọi người tự nhiên đều đồng ý.



“Mẹ, vậy chúng ta ăn bánh chưng nào?” Tiểu thất hỏi.



Trước đây ở Liên gia, mọi người ăn dĩ nhiên là bánh chưng kê vàng.



“Mẹ, người còn nhớ không, tết Đoan ngọ năm ngoái, đại bá từ trấn trên cầm về mấy cái bánh chưng gạo nếp. Bà nội cho con ăn một chút, mùi vị

kia bây giờ con vẫn còn nhớ…. Ăn ngon hơn bánh chưng kê vàng.” Tiểu thất dùng ánh mắt trông mong nhìn Trơng thị.



Tam Thập Lý doanh tử nơi này, có cả gạo nếp trắng để gói bánh chưng từ phương Nam chuyển tới, gọi là gạo nếp.


thực của chúng ta…”



“Cha cũng đang muốn nói chuyện này với con” Liên lão gia tử lập tức

hiểu vấn đề “Đã hai tháng con không tới lĩnh khẩu phần lương thực rồi,

cha đã chuẩn bị sẵn cho con rồi, bây giờ có thể chuyển luôn.”



“Ông nội, sắp phải gói bánh chưng rồi, chúng cháu cần hai mươi cân

hạt kê vàng, trích từ khẩu phần lương thực ra.” Liên Mạn Nhi cười nói.



Nhà các nàng có sáu miệng ăn, hai mươi cân hạt kê vàng chia theo đầu

người, mỗi người được khoảng hơn ba cân, mỗi cái bánh dùng từ hai đến ba lạng hạt kê, mội người cũng được mười mấy cái bánh chưng, vừa vặn đủ

ăn.



“Chỉ gói hai mươi cân? Có đủ ăn hay không?” Liên lão gia tử hỏi “Một năm chỉ có dịp này, bọn nhỏ đều hoan hô.”



Hoan hô là Tam Thập Lý doanh tử thổ ngữ, ý nghĩa gần giống với nhiệt liệt mong chờ.



“Đủ ạ, cũng chỉ có vài ngày. Bánh chưng không tốt cho tiêu hóa.” Liên Thủ Tín nói.



“Vậy cũng được.” Liên lão gia tử vừa nói vừa dẫn Liên Thủ Tín vào chuyển lương thực.



Sau khi ở riêng, Liên Thủ Tín từng muốn đem khẩu phần lương thực một

năm chuyển đi luôn nhưng lại bị Chu thị mắng một trận, không cho hắn

lấy. Lý do Chu thị làm như vậy, nói là sợ bọn họ không làm việc, một

chốc cầm hết lương thực, không biết tiết kiệm, ăn hết rất nhanh hoặc sẽ

bán hết đi, sau này sẽ không có lương thực ăn, đói bụng lại đòi hỏi

thượng phòng.



Chu thị nói như vậy để khiến cho tất cả mọi người cảm thấy bà vì tốt

cho nhà Liên Thủ Tín. Nhưng Liên Mạn Nhi cảm thấy, đây là biểu hiện

khống chế của Chu thị.



Liên lão gia tử lúc ấy không nói chuyện nhưng hiển nhiên cũng có chút đồng ý với ý kiến của Chu thị, sợ nhà bọn họ sau khi ở riêng sẽ không

làm việc, không biết chia đều lương thực để ăn, về sau sẽ chịu đói.



Liên Thủ Tín không có cách khác, chỉ đành phải một hoặc hai tháng một lần qua chuyển lương thực.



Liên lão gia tử đang cân hạt kê vàng cho Liên Thủ Tín thì Chu thị trầm mặt đi tới.



“Đây là muốn bao nhiêu cân hạt kê vàng?” Nhìn thấy hạt kê tràn đầy túi, Chu thị lập tức hỏi.