Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ
Chương 311 : Khai trương cửa hàng mới
Ngày đăng: 16:49 18/04/20
Edit: An Nguyễn
Súp Tiên Bảo vừa ra đời đã được nhà Liên Mạn Nhi coi là vũ khí làm
giàu bí mật. Liên Mạn Nhi sợ người khác bị làm phiền mà đem bí mật nói
ra, người một nhà cũng không phải kẻ ngốc, cũng hiểu được đây không phải chuyện đùa nên thề tuyệt đối sẽ không cùng một ai nói ra.
Hôm sau, vị đại thúc bán sò kia lại tới nữa. Bởi vì vừa ra khỏi làng
chài đã trực tiếp chạy tới Tam Thập Lý doanh tử nên hắn đến từ buổi
sáng, trước tiên giao sò nhà Vương cử nhân đặt, sau đó hắn lập tức tới
cửa hàng điểm tâm sáng của Liên gia.
Liên Thủ Tín mời người vào cửa hàng nói chuyện, vì thế bọn họ mới biết, vị đại thúc này tên là Hàn Đắc Bảo.
Nói chuyện về việc nhà một lúc mới nói vào chuyện chính.
“Hàn lão ca, chúng ta muốn mua thêm nhiều sò gai của huynh” Liên Thủ
Tín nói với Hàn Đắc Bảo “Ngoại trừ sò gai, nếu thôn của huynh có tôm khô ngon, chúng ta cũng muốn mua.”
Ngày đó nhà Liên Mạn Nhi một lúc mua hơn một trăm cân sò gai, Hàn Đắc Bảo đã coi bọn họ là khách hàng lớn, giờ nghe Liên Thủ Tín nói thế, hắn càng cao hứng hơn nữa.
“Thật tốt quá…. Sò gai các ngươi muốn bao nhiêu, ta sẽ chở cho các
ngươi bấy nhiêu. Bảo đảm tươi ngon, sò là chúng ta mò ra lúc tờ mờ sáng, một phút cũng không chậm trễ, lập tức chuyển lên xe đưa tới chỗ ngươi.
Ta nếu chuyển một xe một ngày không đủ, ta sẽ tìm thêm một chiếc xe, hai chiếc xe cũng được… tôm khô chúng ta cũng có, cũng là tôm ngon, người
của hàng đồ khô thường đến thu mua, nếu các ngươi muốn, ta cũng chuyển
tới cho các ngươi, giá tiền tính ngang bằng tiền của người thu mua kia
là được.” Hàn Đắc Bảo nói.
Bởi vì giao thông không tiện lợi, phương pháp dùng khối băng giữ tươi lại chỉ có nhà giàu mới dùng cho nên tôm cá vớt lên rất khó tìm nguồn
tiêu thụ. Hàn Đắc Bảo có xe ngựa, có thể đi các thôn làng lân cận kiếm
thêm chút tiền. Còn những người không có xe ngựa chỉ có thể đem cá tôm
phơi khô, bán rẻ cho những người tới thu mua hàng.
Liên Mạn Nhi kiếp trước từng xem tin tức, nói là có niên đại, khu vực ven biển khốn cùng, chỉ có thể ăn cua đồng lót dạ. Liên Mạn Nhi lúc ấy
còn suy nghĩ một chút. Nàng cũng muốn khốn cùng để ăn cua đồng lót dạ.
Nhưng nếu chỉ ăn cua đồng mà không ăn thức ăn khác cũng là tương đối khổ sở. Con cua tính hàn, nhất là với phụ nữ, nếu bữa nào cũng ăn, hậu quả
sẽ không tốt.
“Hàn đại thúc, chúng ta muốn số lượng lớn cho nên giá sò gai có thể rẻ hơn một chút không.” Liên Mạn Nhi liền hỏi.
“Giá sò gai như thế này đã đủ thấp rồi” Hàn Đắc Bảo vẻ mặt đau khổ
nói “Chúng ta là người có xe, nhân lúc nhàn rỗi vận chuyển mấy xe, cực
Liên Mạn Nhi nói.
“Ừ, chính là vì lý do này.” Ngũ lang gật đầu. Những ngày qua đọc sách ở trường tư thục trấn trên, Ngũ lang tiếp xúc nhiều người, biết nhiều
chuyện hơn.
“Ta hôm nay còn có ưu đãi, người tới rất nhiều, ngày mai không biết thế nào.” Liên Thủ Tín lo lắng nói.
“Cha cứ yên tâm đi. Hôm nay ăn qua đồ ăn của cửa hàng chúng ta, sợ là sau này bọn họ sẽ không quen ăn đồ ăn của cửa hàng người khác nữa. Một
truyền mười, mười truyền trăm, khách nhân tới cửa hàng của chúng ta chỉ
có thể càng ngày càng nhiều.” Liên Mạn Nhi cười nói.
“Đúng, chúng ta có bảo bối, Súp Tiên Bảo.” Tiểu thất nhìn thấy không có người ngoài, nhỏ giọng nói.
Cũng đúng thôi, đừng xem thường Súp Tiên Bảo nhỏ bé, hôm nay nếm thử
đủ để chứng minh, nó là vật đảm bảo Liên kí sau này tiền tài cuồn cuộn
tuôn vào.
Cao hứng xong, cả nhà lại bắt đầu thương lượng việc sau này.
“Khế ước thuê mướn cửa hàng cũ bên kia còn chưa đến hạn, hay là dùng
để cất đồ đạc, phòng kháng nơi đó còn có thể dùng để hong khô thịt sò.”
Trương thị nói.
“Cửa hàng mới bên này trừ bán cháo, canh, bánh bao, ta có nên làm
thêm đồ ăn khác không? Lão Hoàng nói ta nên bán thức ăn xào rang gì đó.” Liên Thủ Tín nói.
“Tạm thời cứ bán những thứ này đã.” Liên Mạn Nhi suy nghĩ một chút
liền nói, “Ta bây giờ mới bắt đầu làm chủ, người mua bánh bao, ta chẳng
phải còn bán mấy loại thức ăn rồi sao, những thứ này đủ cho ta bận việc
rồi. Sau này nhìn tình huống rồi lại nói tiếp.”
“Hơn nữa, theo ý của con, đồ ăn của cửa hàng chúng ta, chú ý chất lượng chứ không phải số lượng.” Liên Mạn Nhi nói.
“Lời này đúng.” Ngũ lang gật đầu, “Cửa hàng của chúng ta ở nơi
này,chủ yếu là cung ứng đồ ăn sáng cho người trên núi, nếu muốn thêm mấy loại thức ăn xào nên để nhìn tình huống sau này.”
“Bây giờ cũng sắp đến tết Đoan ngọ rồi, chúng ta làm ít bánh chưng,
bán mấy ngày thì sao?” Liên Mạn Nhi vừa lật Hoàng lịch vừa nói.