Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ
Chương 310 : Súp Tiên Bảo
Ngày đăng: 16:49 18/04/20
Edit: Leticia
Beta: Tiểu Tuyền
Liên Mạn Nhi cười thì thầm vài câu với Trương thị, trên mặt Trương thị cũng lộ ra tươi cười.
“Chuyện này thật đúng là đáng thử một lần, ta nói mà, Mạn Nhi của mẹ
làm việc, luôn có tính toán ở trong lòng.” Trương thị gật đầu nói.
Nhưng mà muốn phơi nắng thịt sò, đầu tiên phải đem thịt sò từ trong
vỏ lấy ra. Gần trăm cân sò gai, cần không ít lực lượng lao động.
Buổi trưa, thừa dịp rảnh rỗi, Liên Mạn Nhi, Liên Diệp Nhi cùng Liên
Chi Nhi trước lấy ra gần một cân thịt sò. Sò nhả bùn cát ra cả một đêm, ở giữa cũng đổi qua hai lần nước, bởi vậy thịt trong con sò vô cùng sạch
sẽ rồi, Liên Mạn Nhi đi vào bên trong vườn rau xanh, cắt nửa rổ rau hẹ
trở về.
Đợi Ngũ Lang cùng tiểu Thất buổi trưa từ trường tư thục trở về, trên
bàn cơm có thêm một đĩa sò gai xào rau hẹ thơm ngào ngạt rồi.
Cuối mùa xuân, đầu mùa hè, chính là mùa sò gai sinh sôi, sò gai xào
rau hẹ đã là mỹ vị, mà trong đoạn thời gian này đây cũng là một món ăn
dưỡng sinh a.
Triệu thị cùng Liên Diệp Nhi cũng ở lại cùng ăn cơm trưa. Tuy phòng
trên cũng mua sò, nhưng hơn nửa chậu sò kia, móc thịt sò ra, một nhà
nhiều người như vậy, đến phiên Triệu thị cùng Liên Diệp Nhi, thì cũng
chỉ được ngửi thôi a. Tại nhà Liên Mạn Nhi, hai mẹ con nàng có thể tùy
tiện ăn.
“Sò gai kia, là Tú Nga tẩu thu xếp muốn mua đấy. Tú Nga tẩu còn bỏ
tiền của chính mình ra.” Vừa ăn sò, Liên Diệp Nhi vừa nói cho Liên Mạn
Nhi biết.
“Tú Nga tẩu lấy đâu ra tiền? Đến thời điểm ăn thì chia như thế nào ?” Liên Mạn Nhi hỏi.
“Trước kia chia như thế nào thì đoán chừng hôm nay cũng như thế,
nhưng Tú Nga tẩu có thể ăn nhiều hơn một chút, nàng còn có hài tử nữa
cơ mà.” Liên Diệp Nhi nói.
“Nề nếp gia đình của Liên gia thay đổi rồi.” Trương thị nói, “Ta cùng Tam tẩu nàng khi mang thai, cái gì cũng đều như lúc bình thường. Chúng
ta cũng ngốc, không biết tự mình tìm cách để ăn thêm chút gì. Bà ngoại
con về sau nói với mẹ, hối hận vì đã đem mẹ gả xa như vậy, nếu như gả
gần. Muốn ăn cái gì còn có thể nói với nàng.”
“Mẹ, ngài đây là rút kinh nghiệm của mình, mới đem tỷ con gả gần như vậy a.” Liên Mạn Nhi cười nói.
“Cửa hàng mới của chúng ta xây dựng gần xong rồi, chỉ chờ ngày tốt là dời qua đó. Con có ý định ngày đầu tiên dời qua đó, sẽ dùng bột sò này, mong có một khởi đầu tốt đẹp.” Liên Mạn Nhi hai con mắt sáng lóng lánh
nói.
“Ý này hay.” Liên Thủ Tín nói.
“Nhưng phơi khô thịt sò không dễ.” Liên Chi Nhi nói.
“Ta có giường sưởi.” Liên Thủ Tín nói.
“Đúng vậy, chúng ta có giường sưởi.” Liên Mạn Nhi cũng cười. Giường
sưởi vạn năng a, thật sự là vật tốt, Liên Mạn Nhi rất muốn hô một tiếng
giường sưởi vạn tuế.
Buổi tối hôm đó, ngay tại cửa hàng điểm tâm, người một nhà đốt giường sưởi lên bắt đầu hong khô thịt sò. Đợi thịt sò hong khô rồi, Liên Mạn
Nhi lại vội vàng đem thịt sò cắt nhỏ, lại bỏ vào bên trong vại, rồi giã
nhỏ thành bột.
Bột sò khô cùng bột tôm khô, trộn theo các tỉ lệ khác nhau, để ra làm mấy phần, chia ra bỏ vào nhân bánh bao hấp, gói bánh bao xong, làm ký
hiệu lên bánh để phân biệt. Với loại súp bánh bao cũng làm giống như
vậy.
Đợi bánh bao cùng súp bánh bao chín, mỗi người đều được chia một phần để nếm thử, sau đó tiến hành bỏ phiếu, cái nào lấy được số phiếu tối
đa, liền lấy cách điều chế đấy để ứng dụng.
Điều này quan hệ đến sự thịnh vượng sau này của cửa hàng, là đại sự,
tất cả mọi người trong nhà đều vô cùng nghiêm túc, cuối cùng khi có kết
quả bỏ phiếu, trong đó có một phần nhận được toàn bộ phiếu tán thành.
Kỳ thật hiện tại cửa hàng điểm tâm của nhà nàng đã tương đối thịnh
vượng rồi, món súp bánh bao cũng bán được càng ngày càng tốt, ngay cả
mỹ danh cũng truyền đi rất xa. Nhưng Liên Mạn Nhi cũng không vì vậy mà
thỏa mãn, vì có một ngày sẽ bị vượt qua, chỉ có không ngừng cải tiến
cách nấu ăn, khiến đồ ăn ngày một ngon hơn, mới có thể củng cố khách
cũ và hấp dẫn càng nhiều khách hàng mới nữa, làm cho tài nguyên cuồn
cuộn chảy vào túi nhà nàng.
Liên Mạn Nhi đối với cách điều chế này nàng sẽ còn không ngừng mà cải tiến, vì sự nghiệp làm giàu ngày càng được bảo đảm và lớn mạnh.
“Tỷ, đồ tốt như vậy, có phải nên có một cái tên hay không?” Tiểu Thất vui rạo rực nói.
“Đương nhiên.” Liên Mạn Nhi gật đầu, “Kêu tên là súp Tiên Bảo được không?”