Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 317 : Phong ba quà tặng ngày lễ

Ngày đăng: 16:49 18/04/20


Edit: An Nguyễn

Ở niên đại này, có một luật bất thành văn. Đối với người làm thuê lâu ngày, bao gồm người làm thuê ở các loại cửa hàng, đứa ở nhà địa chủ…,

ngoài tiền công hàng tháng ra, ông chủ còn cho thêm một chút phúc lợi

vào các ngày lễ tốt. Phúc lợi này nhiều hay ít còn muốn xem tiền lời của chủ nhân, cũng phải xem nhân phẩm của ông chủ đó như thế nào.



Có ông chủ phúc hậu, cho bọn tiểu nhị phúc lợi. Cũng có người bạc

bẽo, dứt khoác không cho, có người thì e ngại dư luận mà phát tiền hoặc

đồ vật nhưng sẽ dùng mọi loại biện pháp cắt xén. Có lần Liên Mạn Nhi

nghe người trong thôn kể chuyện, có một ông chủ cửa hàng lương thực cực

kì khắt khe chuyện tiền bạc, hẹp hòi, ngày lễ ngày tết phát lương thực

cho tiểu nhị trong cửa hàng, đối ngoại nói là cho mỗi người từng này gạo thượng hạng nhưng thật ra là dùng gạo mốc meo, trộn đất cát tới phát

khiến cho người làm công trong cửa hàng oán thán, bị hàng xóm láng giềng chỉ vào lưng mà mắng.



Cửa hàng ăn sáng Liên kí hiện tại có ba tiểu nhị, một con dâu giúp

việc ở phòng bếp, ngoài ra còn có Ngô lão đầu hàng ngày quét dọn nhà vệ

sinh. Năm người này mỗi người được một cân bánh chưng, một cân thịt và

một cân rượu.



Phúc lợi như vậy so với cửa hàng lớn trên trấn Thanh Dương cũng không kém chút nào.



“Vậy Tam thẩm của bọn nhỏ thì sao?” Trương thị hỏi nên cho Triệu thị những gì.



“Cũng cho giống như mọi người.” Liên Mạn Nhi suy nghĩ một chút rồi

nói. Cũng đều làm việc ở cửa hàng ăn sáng, nên đối xử bình đẳng. Nếu có

lòng sau này lại giúp đỡ Triệu thị thì càng tốt.



Hơn nữa ban đầu nhờ Triệu thị tới cửa hàng ăn sáng làm việc, ngoại

trừ muốn lén lút chiếu cố mẹ con Triệu thị ra còn muốn để cho Liên gia

dính chút ít ích lợi.



“Lấy vật này về cũng không đến lượt hai mẹ con nàng ăn.” Trương thị thở dài nói.



“Năm nay chắc là tốt hơn một chút, hôm trước nghe lão Hoàng đại thúc

nói, ngày tết trên núi cũng phát đồ. Mặc dù không hơn cửa hàng của chúng ta nhưng có Nhị bá, Tam bá, Nhị lang ca, Tam lang ca tổng cộng cũng

được bốn phần. Nhiều đồ, các nàng cũng có thể ăn chút ít.” Liên Mạn Nhi

nói.



“Vậy bánh chưng cho ông bà nội con cũng đưa cùng luôn à?” Liên Thủ Tín hỏi.



“Vâng.” Liên Mạn Nhi gật đầu.



Người một nhà lại thương lượng xem nên tặng cho Liên lão gia tử và Chu thị bao nhiêu bánh chưng.




Chu thị chỉ vào Liên Thủ Tín, tàn bạo uy hiếp.



“Con đâu tặng ai nhiều đồ, đó đều là đáp lễ.” Liên Thủ Tín bị Chu thị mắng đến phát bực.



“Ngươi có thể yên tĩnh một lúc được hay không?” Liên lão gia tử ngồi

trên giường gạch, tức đến liên tục ho khan, “Ngươi còn nghĩ rằng ngươi

hiểu biết. Những đồ này lão Tứ đưa đã là không ít, ngươi đừng có lòng

tham không đáy. Ngươi không biết xấu hổ nhưng chúng ta còn muốn mặt

mũi.”



“Ai không muốn mặt mũi, ai không muốn mặt mũi hả? Chính là đứa con

trai không biết xấu hổ này của ngươi nè!” Chu thị không chút yếu thế lớn tiếng nói.



Liên Mạn Nhi hít sâu một hơn, ngày trước chưa ở riêng, vài người Liên Thủ Nhân ở đại phòng ăn trong nhà, tiêu tiền trong nhà, năm mới dùng

tiền trong nhà mua về mấy thứ là Chu thị vui sướng. Hiện tại các nàng ở

riêng, dùng tiền mình cực khổ kiếm được mua đồ tặng cho Liên lão gia tử

và Chu thị, Chu thị lại dùng thái độ này đối đãi, ghét bỏ các nàng tặng

ít.



Liên Mạn Nhi cất bước vào nhà, lúc này mới nhìn thấy hai miếng thịt

trên mặt đất, chính là thịt Liên Thủ Tín cầm tới. Nàng cúi người nhấc

miếng thịt lên.



“Bà nội không hiếm lạ thịt chúng ta đưa nhưng với chúng ta lại là đồ

tốt. Chúng ta một năm chỉ ăn thịt có một hai lần, thịt này bà nội không

muốn, nhưng chúng ta cần. Tiểu Thất đang thèm ăn thịt kia kìa.” Liên Mạn Nhi đưa thịt trong tay cho Liên Diệp Nhi, “Diệp Nhi, muội giúp ta đưa

thịt cho Tứ thẩm của muội, rửa sạch, buổi tối còn có thể ăn. Chúng ta

đều không phải người nhà giàu, thịt đều tùy tiện ném đi.”



Liên Diệp Nhi vui vẻ chạy tới, cầm thịt heo trong tay Liên Mạn Nhi chạy ra ngoài.



Chu thị nhìn Liên Diệp Nhi xách thịt heo đi, vừa tức giận vừa đau

lòng nhưng lại sượng mặt không thể gọi Liên Diệp Nhi lại, chỉ có thể vỗ

ngực.



“Phản rồi, đều làm phản rồi.”



Liên Mạn Nhi cũng không để ý tới Chu thị.



“Ông, bà, Ngô gia tặng cho nhà chúng cháu không ít đồ, đó là vì người ta coi trọng tỷ của cháu, coi trọng cửa hôn sự này. Trong thôn có người nhìn mà thèm, ghen tị đỏ mắt đều uổng công.”