Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ
Chương 318 : Vùng lên
Ngày đăng: 16:49 18/04/20
Những lời này của Liên Mạn Nhi nói trúng tâm bệnh của Chu thị.
“Tiểu nha đầu chết bầm này, giờ ngươi còn học được chỉ cây dâu mắng
cây hòe, ngươi nói người nào ghen tị đỏ mắt?” Chu thị run tay chỉ vào
Liên Mạn Nhi nói, lại quay đầu nhìn Liên Thủ Tín, “Xem một chút, xem một chút, đây chính là ngươi dạy ra khuê nữ tốt. Ngươi không phải là đứa
con có hiếu ư, ngươi hiếu thuận như vậy à? Nhìn xem khuê nữ của ngươi
quở trách ta, đây còn không phải do ngươi dạy?”
“Hôm nay ngươi không cho ta vừa lòng, ta và ngươi không xong đâu, ta
liều cái mạng già này với ngươi!” Chu thị vừa mắng, vừa nhào vào người
Liên Thủ Tín, đưa tay vừa nắm vừa cào.
“Mẹ, mẹ đang làm gì vậy. Mạn Nhi bao nhiêu tuổi, mẹ lại bao nhiêu
tuổi rồi, mẹ chấp nhặt với nó làm gì. Vả lại, Mạn Nhi nói người khác, mẹ nghi ngờ gì vậy?” Liên Thủ Tín vừa bảo vệ đầu vừa giải thích.
Một mảnh lòng son tặng đồ cho cha mẹ, lại bị mẹ hắn ném vào mặt hắn,
còn bị mắng bị đánh một trận, tâm tình Liên Thủ Tín rất không tốt.
Có người mẹ như vậy, hắn không thể tàn nhẫn, nên ngoại trừ thống khổ, bất đắc dĩ, hắn cũng không còn lựa chọn nào khác.
“Tặng đồ cho Ngô gia, Vương cử nhân gia, đó là đáp lễ. Còn có Vương
tiểu thái y gia, mệnh của cháu và mẹ đều do người ta cứu, đó là ân nhân
của nhà cháu. Chúng cháu không được thù hận người hại mình, chẳng lẽ
cũng không thể báo đáp người giúp mình sao? Chúng cháu đưa bao nhiêu
thứ, chỉ cần hiểu chút đạo lý sẽ không thể nói gì.” Liên Mạn nhi tiếp
tục nói.
“Đồ chúng cháu đưa tới, kém với ba nhà này. Nhưng điều này có thể so
sánh sao? Bà nội nói cha ta gần gũi người ngoài, so sánh như vậy, không
phải bà nội coi chính mình là người ngoài sao? Có lão nhân nhà ai ganh
đua so sánh như vậy sao? Nhà chúng cháu sáu người cũng phải ăn cơm, cũng phải sống sót. Bức chết cha cháu, bức chết chúng cháu. Bà nội cao hứng
sao?”
“Đúng rồi, bà nội không phải muốn bức chết chúng cháu, bà muốn làm
hỏng thanh danh của chúng cháu. Ngày chị cháu thành thân không phải cũng như vậy sao? Còn muốn chúng cháu nhường nhịn, đánh má trái chúng cháu
rồi lại muốn chúng cháu đưa má phải qua sao? Dùng chân giẫm lên chúng
cháu, chúng cháu còn phải nói là giẫm thật tốt, giẫm nhiều hơn sao?”
“Đừng nghe mấy lời linh tinh của bà nội cháu. Nàng già rồi nên có
chút hồ đồ. Các cháu cứ mặc kệ nàng. Nhà này là do ông nội làm chủ.”
Liên lão gia tử trầm mặt nói.
Trương thị như vậy, bầu không khí mới có chút vui vẻ lên lại trầm xuống.
Liên Thủ Tín ngừng dao.
“Bà nội bọn nhỏ tính tình… do nhiều năm….” Liên Thủ Tín nói đấy đây, ngừng lại, giống như đang suy nghĩ xem nên nói như thế nào.
“Cha, cha cũng đừng nhẫn nhịn nữa. Những năm này chúng ta nhẫn chưa
đủ sao? Nhưng kết quả là gì? Chúng ta càng nhẫn nhịn, bà nội càng ức
hiếp chúng ta.” Liên Mạn Nhi liền nói, “Bà nội cứng rắn, nhưng cũng phải tùy người. Trước kia bà đối xử với đại bá, đại thẩm, còn có Liên Hoa
Nhi, Liên Đóa Nhi như thế nào, đối với chúng ta lại như thế nào? Một
chút không hài lòng liền mắng, còn ngại đồ tặng thiếu? Liên Hoa Nhi
thành thân, nàng không cho Liên Hoa Nhi mặt mũi sao?”
“Đại bá của con là tú tài, nhà chồng Liên Hoa Nhi là Tống gia.” Liên Thủ Tín có chút ngập ngừng nói.
Liên Mạn Nhi cười lạnh.
“Cũng vì thế nên con trai và cháu gái không giống nhau sao? Bà nội
còn dạy chúng ta cách nhìn người” Liên Mạn Nhi nhếch miệng, “Con không
cảm thấy chúng ta kém cỏi hơn người khác, con không thể nhìn bản thân vô dụng.”
Liên Thủ Tín trầm mặc.
“Mẹ, chẳng phải mẹ luôn lo lắng cho thanh danh của con sao, từ bây
giờ, chúng ta đừng nhẫn nhịn trong lòng nữa, nên trách thì trách. Qua
hai, ba năm nữa, danh tiếng của con chắc chắn sẽ tốt hơn bây giờ.” Liên
Mạn Nhi lại nói.
Bắt đầu từ bây giờ, thái độ cường ngạnh, Chu thị không làm gì được
bọn họ tự nhiên sẽ buông tay. Liên Mạn Nhi hôm nay trước mặt phản kháng
Chu thị, lúc nàng cầm miếng thịt kia về, Liên lão gia tử cũng mất hứng.
Trước kia, có lẽ Liên Mạn Nhi sẽ không làm như vậy. Nhưng là hiện nay,
dù là người trong nhà tỉnh ngộ hay hoàn cảnh bên ngoài giúp tỉnh ngộ,
thì các nàng đã có sức mạnh đầy đủ.
Có sức mạnh, lại có cơ hội thích hợp, Liên Mạn Nhi dĩ nhiên sẽ nắm bắt. Mà kết quả so với dự đoán của nàng còn tốt hơn.
“Đây là một kỷ niệm cuộc sống đáng giá.” Liên Mạn Nhi thấp giọng nói, từ hôm nay trở đi, các nàng coi như thật sự vùng lên.