Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 319 : Dậy sóng

Ngày đăng: 16:49 18/04/20


Edit: An Nguyễn

Tết Đoan Ngọ, nhà Liên Mạn Nhi buôn bán đến trưa, sau khi đóng cửa

mới bắt đầu chuẩn bị đồ ăn cho nhà mình, đây chính là cỗ tết Đoan Ngọ.

Tam Thập Lý doanh tử có phong tục, lễ mừng năm mới và các ngày lễ tết

đều ăn tiệc vào buổi trưa.



Hôm nay trường tư thục cho nghỉ, Ngũ Lang và Tiểu Thất đều ở nhà, bọn họ còn mời Lỗ tiên sinh tới từ sớm.



Một nhà đoàn tụ ngày tết, cùng nhau ăn cơm, Triệu thị và Liên Diệp Nhi buổi sáng giúp đỡ công việc xong cũng trở về nhà cũ.



Có Lỗ tiên sinh, nên bữa tiệc này của nhà Liên Mạn Nhi càng thêm thịnh soạn.



“Mẹ biết các con thích ăn thịt viên, nhưng trời càng ngày càng nóng,

món này không để lâu được, mẹ sẽ làm ít đi một chút, đủ ăn hai ngày là

được.” Dầu được đun nóng, Trương thị bưng một chiếc khay, phía trên đặt

một bát thịt ba chỉ lớn.



Tết Đoan Ngọ nhà các nàng chuẩn bị làm ba dạng thịt viên, một loại là thịt viên truyền thống dùng miến, đậu phụ viên thành; một loại khác làm theo ý kiến của Liên Mạn Nhi, dùng bột mì nhào với trứng gà, bên trong

cho thêm táo tàu ngọt đã bỏ hạt, một loại khác cũng là bột mì nhào với

trứng gà, bên trong thêm thịt, gọi là viên bánh nhân thịt.



Nhà nông dân chỉ có khi qua năm mới mới có thể ăn thịt viên, bây giờ

tết Đoan Ngọ có thịt viên ăn, hơn nữa còn có bánh nhân thịt, táo tàu

viên, mấy đứa trẻ Liên Mạn Nhi đều vui mừng.



Trương thị và Liên Thủ Tín sống vô cùng tiết kiệm nhưng về cái ăn của mấy đứa trẻ thì luôn luôn tiêu xài không xót tiền. Có lẽ bởi vì cuộc

sống khổ sở trong quá khứ, trong trí nhớ của Trương thị, bọn nhỏ ăn

không đủ no, không được ăn ngon nên từ khi có tiền trong tay, Trương thị luôn muốn hết sức đền bù lại.



Thật ra thì các nàng sống như vậy, nếu bị những người nông dân quen

tiết kiệm kia nhìn thấy sẽ nói là tiêu tiền như nước. Đồng dạng là nhà

nông nhưng cuộc sống lại khác nhau.



Liên Mạn Nhi cảm thấy, tiết kiệm quá đáng và phô trương quá đáng đều

không phải việc tốt. Nhà các nàng tiêu xài nhiều về phương diện ăn mặc

nhưng tuyệt đối không xa hoa, lãng phí. Mấy đứa trẻ đều đang tuổi lớn,

Ngũ Lang và tiểu Thất cần đọc sách. Trương thị và Liên Thủ Tín mỗi ngày

phải làm rất nhiều việc, dinh dưỡng nhất định phải đầy đủ. Số tiền này

nhất quyết không thể tiết kiệm. Hơn nữa, ăn uống chính là một thú vui

của đời người. Liên Mạn Nhi không phải là người chỉ biết kiếm tiền, mà

là kiếm tiền để phục vụ lại người.
hai đường muội, trong nội tâm nàng mất hứng, sắc mặt thay đổi, lộ ra một nụ cười.



“Ngươi nghiêm mặt như thế, không sợ làm sợ Nữu Nữu và ta, chẳng lẽ

cũng không sợ làm sợ Chi Nhi và Mạn Nhi sao?” Tưởng thị trách cứ, giống

như Liên Kế Tổ không phải đến làm bẽ mặt nàng mà là trò đùa nhỏ giữa hai vợ chồng với nhau.



Nói như vậy, Tưởng thị đứng lên, quay đầu lại nhìn Nữu Nữu một cái,

chần chờ nghĩ xem có nên ôm Nữu Nữu ra ngoài với Liên Kế Tổ không, rất

nhanh, nàng quyết định để Nữu Nữu ở lại.



“Kế Tổ ca của muội tìm tẩu có việc, lát nữa tẩu sẽ trở lại.” Tưởng

thị cười nói với Liên Mạn Nhi và Liên Chi Nhi, rồi dặn dò Nữu Nữu “Ngoan ngoãn ở lại chơi với cô Chi Nhi và cô Mạn Nhi, đừng nghịch ngợm.”



“Dạ.” Nữu Nữu nãi thanh nãi khí trả lời.



Liên Kế Tổ có chút mất kiên nhẫn, đi ra ngoài trước, sau đó Tưởng thị cũng đi ra ngoài.



Liên Mạn Nhi và Liên Chi Nhi nhìn nhau, đều cảm thấy kinh ngạc.



“Sắc mặt Kế Tổ ca rất dọa người.” Liên Mạn Nhi nhỏ giọng nói với Liên Chi Nhi.



“Đúng vậy.” Liên Chi Nhi gật đầu, “Chưa từng thấy hắn như vậy, không biết có chuyện gì.”



Hai người các nàng đang kì quái thì nghe thấy tiếng gầm giận giữ của Liên Kế Tổ bên ngoài.



“Ta lập tức viết hưu thư, bỏ ngươi. Bỏ người vợ không tuân thủ nữ tắc như ngươi!”



Liên Mạn Nhi và Liên Chi Nhi cả kinh, hai người đeo giày xuống đất, ra khỏi Tây sương phòng.



Ở cửa thượng phòng, Liên Kế Tổ dùng sức hất Tưởng thị ra, nổi giận

đùng đùng đi ra ngoài, Tưởng thị đã khóc mặt đầy nước mắt lại không chịu cao giọng.



“Đây, đây là tại sao?” LeienMạn Nhi lẩm bẩm nói, ánh mắt vô tình

hướng về phía Đông sương phòng, chỉ thấy màn cửa Đông sương phòng đung

đưa, mơ hồ thấy bóng lưng Triệu Tú Nga.



“Triệu Tú Nga, Triệu Tú Nga ngươi đi ra ngoài, chúng ta nói cho rõ

ràng.” Tưởng thị thấy Liên Kế Tổ đi ra ngoài, thì chạy đến cửa Đông

sương phòng la to.