Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 320 : Dính líu

Ngày đăng: 16:49 18/04/20


Liên Kế Tổ nói muốn đuổi Tưởng thị về nhà mẹ đẻ, Tưởng thị lại quát

to gọi Triệu Tú Nga đi ra ngoài nói rõ ràng. Liên Mạn Nhi khẽ nhíu mày.

Liên Kế Tổ muốn đuổi Tưởng thị thì liên quan gì đến Triệu Tú Nga. Thật

đúng là ý vị sâu xa.



Chuyện như vậy, Liên Mạn Nhi và Liên Chi Nhi cũng không thể can thiệp.



Tưởng thị đến cửa Đông sương phòng quát Triệu Tú Nga. Trong Đông

sương phòng vẫn im ắng, nếu không phải vừa rồi Liên Mạn Nhi nhìn thấy

bóng lưng Triệu Tú Nga, chắc cũng nghĩ Triệu Tú Nga không có nhà.



Tưởng thị thấy Triệu Tú Nga không trả lời, lại hô một tiếng, bên

trong vẫn không có tiếng đáp. Tưởng thị quay đầu nhìn Liên Kế Tổ một

cái, Liên Kế Tổ đang đứng cạnh vườn rau, không tiếp tục ra ngoài cửa.



Liên Kế Tổ đi theo Liên Thủ Nhân, từ khi trưởng thành rất ít ở lại

trong thôn. Bạn bè đồng lứa với hắn trong thôn đã sớm thành thân sinh

con, tiếp tục vòng luẩn quẩn làm người nông dân.Cho dù lúc còn bé chơi

chung một chỗ, nhưng lớn lên bởi không liên lạc, cộng thêm thân phận

khác biệt, cũng đã sớm trở nên xa lạ.



Cho nên Liên Kế Tổ ở trong thôn, không có bạn bè tri kỉ nói chuyện

giải sầu. Chính vì thế mà hắn tức giận muốn đi ra ngoài, cuối cùng chỉ

có thể quanh quẩn trong viện.



Cũng có lẽ hắn cũng biết chuyện này không nên nói ra ngoài, có câu việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài.



Tưởng thị thấy Liên Kế Tổ không ra ngoài, trong lòng hơi ổn định,

cũng khôi phục một chút lý trí. Mới đầu nàng muốn gọi Triệu Tú Nga ra

ngoài nói rõ ràng, nhưng bây giờ cũng nghĩ lại, chuyện này không nên làm ồn ào khiến cho người ta biết. Nếu không bất kể hậu quả cuối cùng như

thế nào, đối với danh tiếng của nàng cũng là có hại vô lợi.



Nghĩ tới đây, Tưởng thị giơ tay nhấc lên màn cửa Đông sương phòng, đi vào bên trong.



Lúc này đã là đầu hè, nhà nông đều đổi rèm che. Loại rèm che hạt châu này dùng không phải là ngọc thạch, mã não mà nhà giàu hay dùng, cũng

không phải hạt thủy tinh, thậm chí hạt nhựa của đời sau, mà là một loại

hạt châu người nông dân tự trồng ra.
Tưởng thị chỉ tay lên trời thề, lại chỉ Triệu Tú Nga.



“Trái lại, ngươi cho rằng thanh danh của ngươi dễ nghe sao, chuyện

của ngươi lúc ở nhà mẹ đẻ, các ngươi cho rằng không ai biết? Ta không

nói chính là không muốn làm ô uế miệng của ta….”



Liên Mạn Nhi ở Tây sương phòng nghe lời mắng chửi ầm ĩ của Triệu Tú Nga và Tưởng thị, cũng nghe ra một chút manh mối.



“Nhất định là Tú Nga tẩu nói bậy với Kế Tổ ca, nói đại tẩu…. Khụ khụ……” Tác phong có vấn đề.



Liên Mạn Nhi và Liên Chi Nhi trao đổi ánh mắt, hai tỷ muội ai cũng

không nói câu kia ra khỏi miệng, mà Liên Mạn Nhi nghĩ tới ngày Triệu Tú

Nga và Nhị Lang thành thân, Trương Thải Vân nói ít chuyện với nàng.



Trong mọi gia đình lớn, mấy chị em dâu cùng sinh hoạt cùng ăn uống,

thực sự coi nhau như tỷ muội không phải không có, coi nhau như kẻ thù

cũng không thiếu nhưng các loại tranh giành, ngáng chân, ngươi đá ta một cước ta ép ngươi một đầu, dù là trong tối hay ngoài sáng đều có, đây

mới là loại sống chung phổ biến nhất. Tuy vậy trên mặt vẫn duy trì bình

thản, khiến cho người khác nhìn không ra.



Niên đại này, nữ nhân bởi vì phụ thuộc thân phận, dư luận xã nội, yêu cầu với trinh tiết và đạo đức của nữ nhân vô cùng nghiêm khắc. Một nữ

nhân nếu lây nhiễm một chút thôi cũng sẽ vạn kiếp bất phục.



Có loại tin đồn vu vơ không cần chứng minh thực tế cũng có thể hại nữ nhân cả đời. Cho nên Tưởng thị tuy tìm Triệu Tú Nga lý luận nhưng từ

đầu đến cuối vẫn kiêng kị đề tài kia, chỉ muốn đến trước mặt Chu thị nói rõ ràng.



Triệu Tú Nga và Tưởng thị bình thường minh tranh ám đấu còn chưa

tính, hạ thủ ở phương diện này tương đương với muốn tính mạng của người

khác, có phần quá mức nham hiểm, tàn nhẫn.



Tưởng thị biết rõ lợi hại trong đó, vì vậy lúc này thề với trời, hơn

nữa còn quay giáo phản kích. Ý nói nếu ngươi không cho ta sống tốt, ta

liền lôi kéo ngươi cùng chết.



“Họ Tưởng, ngươi ngậm máu phun người!” Triệu Tú Nga lập tức nhảy lên.