Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 327 : Nhân quả

Ngày đăng: 16:49 18/04/20


Edit: Leticia

Phòng trên Đông sương phòng, Liên lão gia tử dựa vào chăn mền đã cuộn lại, hai mắt nhắm hờ. Từ lúc mấy người con trai đi ra ngoài, ông vẫn

duy trì cái tư thế này, động cũng không động.



Cuốn chăn đệm thành một cuộn dựng thẳng đặt ngay ngắn ở gần bàn cạnh

cửa sổ, mà không phải thu vào ngăn tủ hoặc chăn đệm thu vào thành đống,

đây là thói quen lúc còn trẻ khi hắn làm học đồ.



Lúc trước, mấy học đồ, tiểu nhị làm việc tại cửa hàng đều ngủ trên

một giường gạch lớn, mỗi người có một vị trí riêng. Quy củ của cửa hàng, mỗi buổi sáng sau khi ngủ dậy, phải gấp gọn chăn đệm, cuốn lại, buổi

tối trở về, buông tấm đệm là ngủ được luôn.



Về sau có gia đình riêng, có phòng ốc của mình, cùng Chu thị sanh con dưỡng cái, liền bỏ thói quen này. Mấy năm gần đây, không biết vì cái

gì, ông lại có thói quen này.



Hộ nông dân bình thường, vào ban ngày, trên giường gạch đều muốn thu

thập gọn gàng, không cho phép để chăn đệm lộn xộn. Tại Liên gia, cũng

chỉ có Liên lão gia tử có đặc quyền này.



Chu thị cùng Liên Tú Nhi ngồi cách Liên lão gia tử khoảng cách tầm

hai cánh tay, hai mẹ con đều cẩn thận không phát ra bất kỳ thanh âm nào, Chu thị thỉnh thoảng quay đầu liếc Liên lão gia tử, mấy lần muốn mở

miệng nói chuyện, tuy nhiên cuối cùng vẫn nuốt trở vào.



“Ai…” Liên lão gia tử phát ra một tiếng thở dài thật dài, rốt cục mở mắt.



“Lão đầu tử…’Chu thị có chút bận tâm mở miệng.



Liên lão gia tử hướng Chu thị khoát tay áo, ra hiệu nàng không nên nói cái gì.



“Trong lòng ta đều biết, ngươi cái gì cũng đừng nói.”



Chu thị không lên tiếng.



Liên lão gia tử ngồi thẳng người, chậm rãi móc thuốc từ túi ra. Nhét

đầy thuốc lá rời vào tẩu, đốt lên, rồi bắt đầu hút xoành xoạch. Sương mù lượn lờ bay lên, mơ hồ mặt Liên lão gia tử lâm vào trầm tư.



Trong lòng Liên lão gia tử rất không bình tĩnh.



Một đại gia đình chung sống cùng nhau, không sợ không có người xuất

lực, sợ nhất chính là tâm không giống nhau. Mỗi người đều có tư tâm của

chính mình, không chịu bao dung lẫn nhau. Tựa như xe ngựa, nếu như mấy

con ngựa kéo xe đều làm theo ý mình. Dùng sức kéo đi các phương hướng

khác nhau, cỗ xe ngựa không chỉ không thể đi về phía trước, chỉ sợ còn


Trước hết phải để cho Liên Thủ Tín bỏ ra một xâu tiền này, chuyện sau này chậm rãi nói sau, đã có một lần thì sẽ có lần thứ hai.



… … …



Bên trong Tây sương phòng, Liên Thủ Tín nghe thấy Liên Tú Nhi gọi đi phòng trên, người một nhà đều có chút kỳ quái.



“Ừ.” Liên Thủ Tín vội vàng đáp ứng, rồi đứng lên.



“Ông nội bọn nhỏ tìm chàng có chuyện gì?” Trương thị hỏi.



“Ta cũng không biết, có việc sao vừa rồi không nói a?” Liên Thủ Tín cũng có chút ít mê hoặc.



“Cha, nếu ông nội và nội muốn vay tiền, cha cũng không thể đáp ứng nha.” Liên Mạn Nhi nghĩ rồi nói thẳng.



“Đã nói là vay, có vay có trả cũng không được?” Liên Thủ Tín nói.



Quả nhiên, Liên Thủ Tín là có ý muốn cho phòng trên vay tiền giúp bọn hắn xoa dịu tình hình. Chỉ bởi vì nhìn ra Liên Thủ Nhân cùng Liên thủ

hai phòng nội đấu, hắn không tiện chủ động mở miệng. Nếu Liên lão gia

tử, Chu thị mở miệng muốn mượn tiền, chỉ sợ Liên Thủ Tín nguyện ý.



“Cha, người bình thường lúc nào mới cần vay tiền?” Liên Mạn Nhi hỏi.



“Trong nhà không có tiền, hiện tại rất muốn dùng tiền, không còn cách nào khác, nếu không ai muốn vay tiền? Thò tay lấy tiền, mở miệng cũng

khó nói.” Liên Thủ Tín nói.



“Cha, cha nói phòng trên thật không có khả năng đưa ra được một xâu

tiền sao?” Liên Mạn Nhi lại hỏi, “Những thứ khác con không nói, nhà Đại

bá bọn hắn còn có hai cái rương đồ riêng. Ngày đó nội đi mở rương hòm,

con ở bên cạnh nhìn thấy. Đều là xiêm y làm bằng chất liệu tốt. Đại

thẩm chỉ dám mở một rương đó, mà không dám mở hai rương còn lại, chẳng

lẽ hai rương đó kém hơn rương kia”



” Nội vơ vét lấy một hai kiện là cũng đủ rồi. Kế Tổ ca nếu thi đỗ

thành tú tài, cử nhân, ai là cha của tú tài, ai là mẹ tử tú tài, Đại bá

bọn hắn giữ chặt vốn riêng, chỉ biết trông cậy vào người khác, đây là

muốn làm cái gì? Lúc trước chúng ta không ở riêng, tiền mua thuốc cho

con là mẹ lấy cây trâm ra đó.”



“Tiền này không thể cho vay, cho vay lần này, sau này khẳng định lại

có lần nữa.” Liên Mạn Nhi giữ chặt tay áo Liên Thủ Tín, không cho hắn đi ra ngoài.