Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 328 : Làm rõ

Ngày đăng: 16:49 18/04/20


Liên Mạn Nhi lôi kéo Liên Thủ Tín, nhất định bắt hắn đáp ứng, mặc kệ

đi phòng trên Liên lão gia tử, Chu thị bọn họ nói như thế nào, đều không được cho bọn họ vay tiền.



“Nếu thật sự cần dùng gấp, con chắc chắn sẽ không ngăn cản. Đừng nói

là bọn họ, cho dù là hai người ngoài, thời điểm cần đưa tay tương trợ

thì nên đưa a. Nhưng chuyện lần này thì không được.” Liên Mạn Nhi nói

với Liên Thủ Tín, “Hai phòng Đại bá và Nhị bá hiện nay đều rất kiên

quyết. Nếu lần này ta đưa tiền ra, bọn hắn đều là người tinh ranh, sau

này khẳng định thành thói quen. Ai cần dùng tiền, bọn hắn chỉ cần làm ầm ĩ lên, sau đó đợi nhà ta đưa tiền ra. Ông nội và nội cũng không được

yên tĩnh, việc cần phải bận tâm sẽ nhiều hơn.”



“Chuyện Kế Tổ đọc sách là chuyện phải tiêu xài tốn kém.” Trương thị

nghĩ một lúc rồi cũng mở miệng nói, “Từ tiền học phí đến tiền mua giấy

và bút mực, cái gì cũng lấy từ tiền công ra. Mua bài thi, hay muốn vào

thành làm cái gì đấy, cũng không phải ai cũng đi theo nhìn thấy. Mà lại

muốn tiền trong điều kiện như thế này cũng có chút quá đáng.”



“Có bao nhiêu chén, ta ăn chừng đó cơm. Làm chuyện gì, cũng phải tự

đánh giá được điều kiện của nhà mình. Mấy hài tử của chúng ta lúc đầu

học viết chữ, còn không nỡ dùng giấy, dùng mực, bút đều là hai người

thay phiên nhau dùng. Bây giờ tuy nhà chúng ta có chút tiền rồi, nhưng

Ngũ Lang cùng tiểu Thất dùng bút dùng mực cũng vẫn rất cẩn thận. Ngũ

Lang nói cùng học với hắn còn có người tiết kiệm hơn, bởi vì điều kiện

trong nhà không tốt, người học sinh kia hiểu chuyện, đau lòng mọi người

trong nhà.”



“Ở trong phòng nhà mình, ta nói không dễ nghe một chút. Đứa nhỏ Kế Tổ này, những năm này được nuôi dưỡng nên hơi bộp chộp rồi.” Trương thị

giảm thấp thanh âm nói.



Nói một người bột chộp nghĩa là nói hắn làm việc không ổn trọng.



“Còn có Đại thẩm cùng vợ Kế Tổ ta không rõ hai nàng nghĩ thế nào.” Trương thị lại nói.



“Còn có thể nghĩ thế nào. Rương của mình thì là của chính mình

thôi, có thể lấy từ tiền công ra văn nào thì tốt văn đấy. Những năm

này, không phải đều như thế sao.” Liên Mạn Nhi nói.



“Như vậy còn muốn vay tiền chúng ta sao, thật đúng là khiến trong lòng người ta khó chịu.” Trương thị ăn ngay nói thật.



Tính tình của Trương thị như vậy mà còn cảm thấy rất không thoải mái, vậy đối với người bình thường thì khỏi phải nghĩ rồi. Như vậy cũng có

thể so sánh với một gia đình chính mình có tiền, lúc bọn họ muốn dùng

thì lại sợ xài tốn tiền, thâm hụt vào tiền vốn, nhưng cũng không muốn
tiên cha ngươi mở lời với ngươi, lão Tứ, ngươi chết mất lương tâm rồi…” Chu thị lập tức chửi ầm lên.



“Nội, ngươi đừng vội mắng, trước hết nghe cha cháu nói hết đã.” Liên

Mạn Nhi nói, “Ông nội, nội, hai người nghe cha cháu nói, cha cháu chỉ

muốn tốt cho mọi người thôi.”



“Được, lão Tứ, con nói đi.” Liên lão gia tử nói.



“Cha, ở đây không có người ngoài, con nghĩ thế nào con sẽ nói như

thế. Kế Tổ muốn dùng tiền, tiền này thật sự là không dùng không thể được hay sao? Vợ Nhị Lang sao lại bị bệnh? Ba người nhà Nhị ca cái gì cũng

không nói liền ở nhà không chịu đi làm? Đại tẩu các nàng thật sự một

chút cũng không cầm được ít tiền ra giúp Kế Tổ sao?”



Liên Thủ Tín nói ra một loạt câu hỏi, để cho Liên lão gia tử lập tức á khẩu, không trả lời được.



“Cha, vì hai người, con cũng không sợ đắc tội người khác, con phải

nói cho rõ a.” Liên Thủ Tín đem những lời Liên Mạn Nhi cùng Trương thị

phân tích đạo lý nói sơ lược cho Liên lão gia tử, đương nhiên trong đó

cũng lược bớt đi những lời phê bình Liên Kế Tổ mà bọn họ đã nói.



“Cha, nếu hôm nay con bỏ số tiền này ra, về sau có chuyện gì, Đại ca, Nhị ca đem chuyện này thành lệ thì sao? Cha, con biết rõ, những chuyện

này ngài khẳng định so với con còn hiểu rõ hơn, ngài già rồi muốn nhà

cửa được thanh tịnh. Nhưng nếu thực sự làm như vậy, về sau trong nhà

càng không được thanh tịnh nữa rồi.”



Liên Thủ Tín nói thành thật, Liên lão gia tử nghe xong trong đầu một tiếng ầm vang, tay cầm tẩu thuốc tay đều run lên.



“Lão Tứ, ngươi nói mê sảng cái gì vậy, ngươi xem ngươi làm cha ngươi

tức giận như vậy. Ngươi muốn đem ngươi cha tức chết phải không, ta liền

cùng ngươi liều cái mạng già này.” Chu thị trông thấy Liên lão gia tử

như vậy, lập tức lớn tiếng mắng chửi, giương tay muốn đánh Liên Thủ Tín.



“Ngươi đừng nói nhao nhao lên.” Liên lão gia tử hướng về phía Chu thị quát to một tiếng.



Chu thị lập tức sững sờ giật mình.



“Lão Tứ, con nói rất đúng a.” Liên lão gia tử biểu lộ cổ quái, cũng

không biết là đang khóc hay đang cười, “Ta đây là hồ đồ khiến cho tâm

mông muội rồi, Đại ca, Nhị ca con bọn hắn, đây là muốn náo ra ở riêng

a. Chia đi, vậy thì ta cho bọn hắn ở riêng!”