Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 329 : Mưa gió sắp đến

Ngày đăng: 16:49 18/04/20


Edit: Leticia

Liên lão gia tử la hét muốn ở riêng.



Chu thị là người đầu tiên thay đổi sắc mặt.



“Lão đầu tử, ngươi hồ đồ rồi? Phân cái gì chứ, hai ta đều khoẻ mạnh,

việc hôn sự của Tú Nhi còn chưa định ra.” Chu thị vội vàng nói, lại quay đầu trừng mắt với Liên Thủ Tín, “Ngươi nói vớ vẩn với cha ngươi cái gì, ngươi xem hiện tại xử lý như thế nào, chỉ có một xâu tiền, ta không

đáng một xâu tiền hả, trong mắt ngươi chỉ có tiền thôi hả?”



Liên Thủ Tín rất bất đắc dĩ.



Liên Mạn Nhi xoa trán. Gặp gỡ phải người không nói đạo lý, hơn nữa là người không hiểu lý lẽ, đặc biệt hơn người này còn là trưởng bối, trừng phạt không được, chửi không được, ngoại trừ kìm nén đến nội thương,

ngươi còn có thể thế nào.



Bị Chu thị dây dưa thì khẳng định sẽ không dứt ra được. Liên Mạn Nhi

nghĩ, ba mươi sáu kế chạy là thượng sách, bất quá trước khi đi vẫn phải

nói rõ ràng đấy.



“Ông nội, cha cháu đã đem những lời muốn nói phân tích rõ ràng rồi.

Ông nội là chủ nhà thì ông nội hãy định đoạt a.” Liên Mạn Nhi không để ý tới Chu thị, nói với Liên lão gia tử, “Ông nội, cháu cùng cha cháu đi

về trước, ngài suy nghĩ thật kỹ, muốn để cho cha cháu bỏ ra một xâu tiền này, vậy hãy để cho lão cô đến phòng nhà cháu truyền tin a.”



Liên Mạn Nhi nói xong, liền từ trên giường gạch xuống, cho Liên Thủ Tín một ánh mắt.



Liên Thủ Tín cũng đứng lên theo.



“Cha, mẹ, vậy con về trước đây.”



Liên Thủ Tín cùng Liên Mạn Nhi từ phòng trên đi ra, trở về Tây sương phòng.



Trương thị đang cầm chậu, xới cơm từ trong nồi ra. Bữa tối nấu chính

là một nồi hạt cao lương, đúng lúc cơm chín thì đem muôi múc cơm ra, đáy nồi còn lưu lại một tầng cháy mỏng.



“Mẹ, miếng cháy cho con ăn a.” Liên Mạn Nhi nói.



“Được, mẹ giữ lại cho con. Lúc này đừng ăn vội, đợi lát nữa dọn trên

bàn thì ăn.” Trương thị cẩn thận dùng xẻng xúc miếng cháy ra, vo thành

hình dáng cơm nắm, đặt ở trong chậu cơm, đậy nắp chậu lại để giữ ấm.



“Nói như thế nào vậy?” Trương thị hỏi, “Vừa rồi ở cửa ra vào. Ta nghe thấy lão gia tử nói ầm ĩ muốn ra ở riêng. Thật muốn ở riêng?”



“Ở trong phòng nói thôi.” Liên Thủ Tín nói xong, liền từ trong tay Trương thị tiếp nhận thau cơm, đi vào buồng trong.



Ngồi ở trong nhà, Liên Thủ Tín cùng Liên Mạn Nhi liền đem chuyện nói ở phòng trên nói một lượt với Trương thị.
tiếp.”



Liên Thủ Nhân nghe được hai mắt không khỏi sáng ngời.



Cổ thị nói biện pháp này rất tốt. Liên gia còn có vài thứ, phân ra

cho mấy phòng, những thứ bọn hắn được chia thì vô cùng có hạn. Có Liên

Hoa Nhi cùng Tống gia giúp đỡ, đương nhiên bọn hắn sẽ không đặt một chút đồ đạc đó vào mắt. Mà đem những vật này làm tư phí nuôi dưỡng Liên lão

gia tử cùng Chu thị, ai cũng không thể nói hắn bất hiếu, không nuôi

dưỡng cha mẹ già.



Nếu hắn không làm quan, vẫn bảo trì như vậy. Nếu hắn làm quan, đến

lúc đó nói là hắn vẫn luôn nuôi dưỡng Liên lão gia tử cùng Chu thị, hắn

cũng không có một mình phân đi ra, người ta cũng không nói được gì.



“Cứ làm như thế.” Liên Thủ Nhân nắm bàn tay phải đánh vào lòng bàn tay trái.



“Cha bọn nhỏ, vậy mọi việc tất cả chúng ta nghe theo ngươi.” Cổ thị cười nói.



… …



Đông sương phòng, Liên Nha Nhi ngồi trên một cái ghế đẩu nhỏ may vá.

Nàng bị phái ngồi ở đây trông chừng, trong phòng, một nhà Liên Thủ Nghĩa đang tổ chức hội nghị khẩn cấp, thương lượng chuyện vô cùng trọng yếu,

tương lai của bọn họ.



Nói là người một nhà thương lượng, nhưng mấy người Nhị Lang, Tam Lang hầu hết thời gian đều trầm mặc, lên tiếng chỉ có hai người Liên Thủ

Nghĩa cùng Triệu Tú Nga.



Triệu Tú Nga ngủ thoải mái một giấc, lại ăn móng heo dầm tương do Nhị Lang mua về cho nàng, hiện tại tinh thần nàng vô cùng phấn chấn, hoàn

toàn không nhìn thấy chút bệnh tật nào.



Nàng đang phân tích, bờ môi đỏ tươi phảng phất như là cánh ong mật vỗ cánh cực kỳ nhanh, bên cạnh Hà thị, Nhị Lang, Tam Lang nhìn nàng, tựa

hồ là bị nàng nói cho choáng váng rồi.



Vẻ mặt Liên Thủ Nghĩa càng ngày càng vui mừng.



“Vợ Nhị Lang, ngươi nói rất hay. Ta cứ làm như thế, vợ Nhị Lang, Nhị

Lang ngốc nhất, chút nữa phải để ngươi ra mặt rồi.” Liên Thủ Nghĩa cười

nói với Triệu Tú Nga.



“Thời điểm con nên mở miệng, con đương nhiên phải nói rồi. Nhưng

chuyện này, cha, mẹ, các ngài phải ra mặt trước.” Triệu Tú Nga khiêu mi

nói.