Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 330 : Náo loạn ở riêng

Ngày đăng: 16:49 18/04/20


Khác hẳn với hai phòng Liên Thủ Nhân cùng Liên Thủ Nghĩa, Tam phòng

Liên Thủ Lễ cùng Triệu thị chỉ ngồi ở nhà Liên Mạn Nhi, yên tĩnh chờ

đợi, thẳng đến khi Liên Tú Nhi tới truyền lời.



“Tam ca, cha và mẹ gọi huynh đi qua.” Liên Tú Nhi trầm mặt, khóe

miệng rũ xuống, một bộ dạng như ai thiếu nàng gạo nhưng lại trả trấu

vậy, ” Tứ ca, cả huynh nữa, cha cũng cho gọi huynh đi qua.”



Liên Tú Nhi nói dứt lời, nhìn cũng không nhìn Liên Thủ Tín, xoay người đi luôn.



Liên Thủ Lễ đứng lên, Liên Diệp Nhi lôi kéo Triệu thị cũng đứng lên.

Liên Tú Nhi truyền lời không để cho Triệu thị đi, nhưng chuyện ở riêng

chuyện quan hệ đến mỗi người trong nhà.



“Con cùng mẹ cũng đi.” Liên Diệp nhi nói.



“Đúng, nên đi a.” Liên Mạn Nhi gật đầu, “Lúc cần nói thì phải nói.”



“Ừ.” Liên Diệp Nhi gật đầu.



“Lão Tứ, cùng đi a.” Liên Thủ Lễ kêu Liên Thủ Tín.



“Mẹ bọn nhỏ, vậy ta đi qua nhé?” Liên Thủ Tín cũng đứng lên.



“Cũng gọi chàng rồi, chàng liền đi xem a.” Trương thị có chút thở

dài, tuy bọn hắn đã ở riêng, chỉ quan tâm đến chuyện nhà mình, nhưng

phòng trên cũng không cho bọn họ là người ngoài, có sự tình gì, cũng

không thể thiếu muốn gọi Liên Thủ Tín.



“Ta đã phân ra rồi, bọn hắn phân như thế nào, cũng không phải chuyện

của chúng ta. Chàng chỉ ngồi nghe là được, cái gì cũng đừng nói.” Trương thị cầm cây chổi nhỏ, nói muốn phẩy nhẹ xiêm y của Liên Thủ Tín. Đợi

Liên Thủ Tín đi tới, nàng ở bên tai Liên Thủ Tín thấp giọng dặn dò.”Cùng một ổ đấy, bọn hắn thích tranh giành thế nào, thì để cho bọn hắn tranh giành đi. Để ông nội cùng nội bọn nhỏ áp chế, chúng ta nhỏ nhất nói cái gì cũng không thích hợp.”



“Ta biết rõ.” Liên Thủ Tín gật đầu nhận lời.



“Mẹ, người không đi nghe một chút sao?” Liên Mạn Nhi hỏi.



“Mẹ? ” Trương thị liếc Liên Thủ Tín, trong nội tâm nàng không muốn đi xem sắc mặt của Chu thị.”Mẹ đi làm cái gì, không có việc của mẹ. Sắp ăn cơm rồi. Chàng lúc nào có thể trở về?”



“Ai biết việc này.” Liên Thủ Tín lắc đầu, “Mấy mẹ con ăn trước a, chừa cho ta chút đồ ăn là được rồi.”



“Mẹ, con cũng đi theo nghe một chút. Khi nào ăn cơm mẹ gọi con một

tiếng.” Liên Mạn Nhi nói chuyện, rồi theo Liên Thủ Tín đi ra ngoài.




Liên lão gia tử nói chuyện, Liên Thủ Nghĩa tuy vẫn còn có chút hầm hừ nhưng cũng trở về chỗ ngồi.



“Cha, mặc kệ nói như thế nào, đạo lý này hay đạo lý nọ. Diệp Nhi nha đầu ngồi ở đây thì ra cái gì chứ?”



Cố ý muốn đuổi Liên Diệp Nhi ra, để cho Hà thị cùng Triệu Tú Nga lưu

lại. Nguyên nhân là đã sanh nam tôn cùng sắp sinh nam tôn, tâm tư Liên

Thủ Nghĩa tư hơi có chút ý vị sâu xa a. Liên Mạn Nhi nghĩ.



“Diệp Nhi là thay đệ đệ của nàng ngồi ở đây a.” Liên Mạn Nhi vịn vào

khung cửa sổ, nói một câu, “Đại bá có Kế Tổ ca, Nhị bá có Nhị Lang ca

cùng Tam Lang ca, Tam bá chỉ có một mình Diệp Nhi, vậy Tam bá không mang theo Diệp nhi thì mang ai? Mặc kệ Diệp Nhi là nha đầu hay là tiểu tử,

Tam bá ngồi ở đó thì phải có một vị trí cho Diệp Nhi.”



Trong phòng tất cả mọi người quay đầu lại, sắc mặt khác nhau nhìn Liên Mạn Nhi.



Liên Thủ Lễ cùng Liên Diệp Nhi đều có vẻ mặt cảm kích.



Chu thị thì hung hăng trừng mắt liếc Liên Mạn Nhi, hiện tại trong lòng bàlà triệt để chán ghét Liên Mạn Nhi.



Liên Mạn Nhi cũng không thèm để ý đến ánh mắt của mọi người, trên mặt mỉm cười, bất luận có chuyện gì cũng không sao, mắng nàng cũng không

xong vì nàng chỉ là tiểu hài tử thích tham gia náo nhiệt.



“Về nhà giúp mẹ con nấu cơm đi.” Liên Thủ Tín có chút bất đắc dĩ, hướng về phía Liên Mạn Nhi khoát tay áo.



“Dạ, dạ.” Liên Mạn Nhi trong miệng thì đáp ứng thống khoái, nhưng chỉ di chuyển một chút ở trên bệ cửa sổ rồi lại đứng đấy bất động.



“Diệp Nhi, để cho nàng ngồi lại a, hiện tại lão Tam chỉ có một khuê

nữ này thôi.” Liên lão gia tử nói, “Ta nói chính sự, hai ngày nay, ta

luôn suy nghĩ. Cây lớn phải phân cành, lúc trước đem lão Tứ phân ra

rồi, hiện tại còn lại vài phòng, chúng ta cũng chia đi a.”



Không có người tiếp lời Liên lão gia tử, mọi người đều giữ vững trầm mặc.



“Lão Đại, con nói một chút, con nghĩ như thế nào?” Liên lão gia tử hướng Liên Thủ Nhân hỏi.



“Cha, con không muốn ở riêng.” Liên Thủ Nhân ngẩng đầu lên, chậm rãi nói.



Khóe miệng Liên lão gia tử khẽ co rút một chút, Chu thị mắt sáng rực lên, chờ mong nhìn Liên Thủ Nhân.



“Khục khục,” Liên Thủ Nhân cúi đầu xuống làm bộ ho hai tiếng, lúc này mới ngẩng đầu lên lần nữa, “Nhưng mà cha nói muốn ở riêng, con cũng

không muốn nói hai lời.”