Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 331 : Đều Có Phân Chia

Ngày đăng: 16:50 18/04/20


Edit : pthu

Liên lão gia tử và Chu thị không hẹn mà cùng buông mí mắt xuống, lại là một hồi im lặng ngắn ngủi.



“Lão Nhị, con đó, con có ý kiến gì?” Sau khi trầm mặc một hồi, Liên lão gia tử lại hỏi Liên Thủ Nghĩa.



“Cha, trong nhà có cha làm chủ, con có thể có ý kiến gì, con giống đại ca, cha nói thế nào thì là thế đó.” Liên Thủ Nghĩa nói.



Liên Thủ Nhân cùng Liên Thủ Nghĩa nói thế là đều tán thành ở riêng,

như vậy hỏi Liên Thủ Lễ dường như cũng không có cần thiết nữa.



“Lão Tam, con thấy thế nào?” Nhưng mà Liên lão gia tử vẫn hỏi Liên Thủ Lễ, lần này cũng không có ngắt ngừng chút nào.



“Cha, cha thấy sao, nói thế nào cũng được.” Liên Thủ Lễ nói.



“Một đám vương bát độc tử, muốn tách thì tách đi a.” Chu thị nhìn

không được liền mắng một câu, quay người xoay lưng về phía mấy người con trai ngồi. Chẳng qua là bà ngồi như vậy, mặt lại vừa vặn hướng ra ngoài cửa sổ, cũng vừa vặn có thể nhìn thấy được Liên Mạn Nhi.



Chú thích : Vương bát độc tử: nguyên gốc là con bê con rùa, theo

baike.baidu, thì đây là tiếng địa phương của vùng Đông Bắc TQ, là tiếng

mắng chửi người, đồng nghĩa với “Ngang Ngược”. Trong truyện này, ta vẫn

để nguyên, vì đây là tiếng địa phương.



Chu thị lại xê dịch mông, điều chỉnh phương hướng một chút, mặt hướng về phía góc tường, lúc này mới coi như là trước mắt thanh tịnh.



“Cả nhà đều đồng ý chia, vậy thì chia a….ta cùng nương các con đều đã già rồi…” Liên lão gia tử thở dài một hơi.



Vẫn như cũ không có ai phát biểu, mọi người đều đang chờ nghe Liên lão gia tử nói chia nhà như thế nào.



Trong lòng Liên lão gia tử giờ phút này có thể nói là ngũ vị tạp

trần. Trong lòng muốn nói, là ông không muốn chia ra. Lão nhân nhà ai

lại đồng ý phân gia đâu, ai lại không mong cả nhà náo náo nhiệt nhiệt,

con cháu cùng tập hợp ở một nhà, hầu hạ dưới gối đây.



Những lời Liên Thủ Tín vừa mới nói kia, chẳng lẽ trong lòng ông không rõ ràng sao?



Trải qua mấy chục năm, ông so với Liên Thủ Tín thấy càng rõ ràng hơn. Nhưng mà ông cũng không muốn chấp nhận sự thật này. Phàm là có một tia

hy vọng, có thể đem cái nhà này ghép lại ở cùng một chỗ, ông cũng sẽ

không buông tha.



Nhưng mà chuyện lại dồn đến mức này, Liên Thủ Tín sợ về sau tai họa

vô cùng, vì vậy không muốn cứu cấp. Liên Thủ Nhân cùng Liên Thủ Nghĩa

mỗi người đều có tính toán nhỏ nhặt của riêng mình.



Không có đường nào có thể đi, tức giận nóng nảy, hô lên nói muốn phân gia.


chỉ thấy cả đầu cả mặt hắn toàn là bọt trà, ướt đẫm đang nhỏ giọt xuống.



Thì ra Liên Diệp Nhi đem bình nước trà pha cho Liên lão gia tử hắt vào trên mặt Liên Thủ Nghĩa.



“Ngươi cái đồ tiểu nha đầu thúi này, ngươi muốn bỏng chết ta sao?” Liên Thủ Nghĩa cả giận nói.



“Bỏng chết ngươi đi, ai cho ngươi nguyền rủa cha mẹ ta, ta làm cho

bỏng nát cái miệng của ngươi, xem ngươi còn dám khi dễ chúng ta hay

không.” Liên Diệp Nhi chỉ vào Liên Thủ Nghĩa mắng lại.



Liên Thủ Nghĩa muốn tiến lên đánh Liên Diệp Nhi.



Liên Thủ Lễ ngăn cản Liên Thủ Nghĩa.



“Lão Tam, ngươi là muốn cùng ta khiêu chiến sao?” Liên Thủ Nghĩa uy

hiếp nhìn Liên Thủ Lễ. Không có nhi tử, về sau Liên Thủ Lễ nhất định sẽ

rơi vào dưới cánh của hắn, Liên Thủ Lễ làm sao dám đắc tội hắn?



“Nhị ca, ngươi không thể đánh Diệp Nhi.” Liên Thủ Lễ nói.



“Ông nội lần trước đã đáp ứng rồi, bất kể thế nào, đồ trong nhà đều

có một phần của chúng ta, Ngươi muốn chiếm phần của chúng ta, ngươi đừng hòng.” Liên Diệp Nhi có Liên Thủ Lễ ở phía trước, lá gan càng lớn hơn

chút ít, liền lớn tiếng kêu lên.



“Đều ngồi xuống!” Liên lão gia tử quát to một tiếng. Từng nghe qua,

cũng từng thấy qua một số gia đình bởi vì ở riêng, mà anh em ruột thịt

đánh nhau vỡ đầu chảy máu, không nghĩ đến, có một ngày cái loại chuyện

như vậy lại phát sinh ở trong nhà của mình.



“Lão Nhị, ngươi mà lại càn rỡ nói một câu, ngươi liền mình không ra

khỏi cửa cho ta.” Liên lão gia tử dùng tẩu thuốc chỉ vào Liên Thủ Nghĩa

nói, “Diệp Nhi giội ngươi, là giội rất đúng, coi như là thay ta giội

đi.”



Liên Thủ Nghĩa náo loạn đến hôi đầu thổ kiểm (mặt mày xám xịt), lúc này không có lời nào để nói, không thể làm gì khác hơn là bĩu môi lẩm bẩm ngồi xuống.



“Trong nhà bây giờ là cái tình huống gì, các ngươi ai cũng rõ ràng.

Bây giờ ở riêng, sẽ giống như khi lão tứ phân ra vậy, phòng ở, ruộng đất cũng chia thành bốn phần. Ta và mẹ mấy đứa, Tú Nhi một phần, huynh đệ

các ngươi ba người mỗi người một phần.”



Phòng ốc bây giờ là ai ở, chính là của người đó. Về phần ruộng đất,

bây giờ Liên gia còn có 24 mẫu đất, mỗi một phần sáu mẫu đất. Trừ đó ra, đồ vật bày biện trong phòng mọi người cũng là của mọi người.



“Cha, vậy tiền thì sao, chia cho chúng con bao nhiêu tiền?” Liên Thủ Nghĩa vội hỏi nó.