Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 332 : Cướp đoạt

Ngày đăng: 16:50 18/04/20


Edit : An Nguyen

Ý tứ của Liên lão gia tử là dựa theo thỏa thuận lúc Liên Thủ Tín phân ra, phân chia phòng ốc và đất đai. Về phần những cái khác, sẽ không

cho.



Liên Thủ Nghĩa vừa nghe liền nóng nảy, hắn nhân khẩu nhiều, mấy con

trai cưới vợ cũng cần tiêu xài lớn, phân chia như vậy hắn sẽ chịu thiệt

lớn, đất không đủ trồng, phòng không đủ ở, một đồng tiền cũng không có,

thì bọn họ sống ra sao? Cho nên hắn nhắc tới tiền.



“Ngươi còn muốn tiền gì? Trong nhà còn có tiền sao?” Chu thị lập tức

chỉ vào Liên Thủ Nghĩa mắng, “Có chút tiền không phải do ngươi tiêu xài

hết sao? Phòng ốc ở trấn trên không phải đều cho ngươi à. Ngươi còn

giương mặt lên đòi tiền, đồ táng tận lương tâm!”



Nói hồi lâu, phần lớn đều là một mình Liên Thủ Nghĩa một mình nhảy

nhót. Liên Thủ Lễ từ trước đến nay đều ít nói, hai cha con Liên Thủ Nhân và Liên Kế Tổ cũng không mở miệng.



Nhìn chung, Liên Thủ Nghĩa làm vậy rất không sáng suốt. Hắn làm chim

đầu đàn, bị Chu thị chế giễu. Nhưng nếu cẩn thận suy nghĩ có thể thấy

Liên Thủ Nghĩa chỉ có làm vậy mới có thể kiếm thêm lợi ích. Hắn không

thể so sánh được với Liên Thủ Nhân phía trên, người ta có Liên Hoa Nhi

làm đường lui; phía dưới hắn không thể so với Liên Thủ Lễ, người ta mặc

dù không có nhi tử nhưng hai vợ chồng cùng một tiểu khuê nữ, tiêu xài ít nhất.



“Mẹ à, người hãy nghĩ đến mấy đứa cháu trai của người, người phải lưu con đường sống cho bọn hắn chứ.” Liên Thủ Nghĩa bị Chu thị mắng nhưng

không cáu, ngược lại làm vẻ mặt đau khổ cầu xin Chu thị.



“Mẹ, con muốn số tiền này không phải là đòi cha mẹ.” Liên Thủ Nghĩa

nói đến đây, khóe mắt liếc cha con Liên Thủ Nhân và Liên Kế Tổ, “Những

năm này con và mẹ bọn nhỏ, còn có mấy đứa trẻ ăn khang nuốt khổ, làm

việc mệt nhọc, cuối cùng đã nuôi đại ca thành tú tài, còn có Kế Tổ cũng

chắc chắn thành tú tài.”



“Đại ca, hiện giờ đã phải ở riêng, thì vàng bạc kia huynh cũng phải

phân chia cho huynh đệ một ít chứ. Chẳng lẽ huynh trơ mắt nhìn cháu trai sống khốn khó, không lấy được vợ sao?” Một câu nói cuối cùng này, Liên

Thủ Nghĩa nói với Liên Thủ Nhân.



“Lão Nhị, tiền của chúng ta đều ở trong tay mẹ, ta lấy đâu ra vàng

bạc? Ngươi nghèo đến điên rồi, thấy ai cũng muốn cắn một miếng?” Liên

Thủ Nhân không bình tĩnh nổi nữa, lập tức phản bác Liên Thủ Nghĩa.


Liên Thủ Tín chỉ có thể cười khổ.



Thượng phòng phía đông ăn cơm xong, bàn cơm còn chưa kịp dọn thì Liên Thủ Nhân và Liên Thủ Nghĩa đã ầm ĩ lên. Một muốn tiền, một nói không có tiền.



“Ngươi nói không có tiền, chúng ta không tin.” Triệu Tú Nga ngồi trên giường gạch cầm tăm xỉa răng, thanh thúy mở miệng, “Ta có biện pháp,

bây giờ đem hòm xiểng, hộc tủ nhà đại bá tới đây, mở ra, nhìn xem bên

trong có tiền hay không.



Cổ thị và Tưởng thị đang dọn bàn cơm, nghe thấy lời Triệu Tú Nga đều biến sắc.



“Không được.” Liên Thủ Nhân lập tức nói.



“Sao không được?” Triệu Tú Nga hỏi.



“Vừa rồi lão gia tử nói, đồ trong phòng thuộc về các nhà.” Liên Thủ Nhân liền nói.



“Đó là nói đồ bày trong phòng, cũng không nói tiền tài các ngươi nuốt riêng từ mọi người.” Triệu Tú Nga cười lạnh một tiếng, “Đại bá, ngươi

đừng nói đó là đồ của đại bá mẫu và đại tẩu, đồ của hai người họ mang

theo lúc vào cửa cũng có liệt kê rồi, những gì có giá trị trong rương

đều là những năm này các ngươi vơ vét của Nhị Lang.”



“Đồ cưới của ta để ở trấn trên là do tú tài lão gia ngươi cho người

đoạt đi. Giờ thì đồ của Liên gia, cũng có một phần của chúng ta, ngươi

không cho chúng ta lấy sao? Haha, người khác sợ tú tài, nhưng ta không

sợ.”



Triệu Tú Nga vừa nói chuyện vừa bĩu môi tức giận với Nhị Lang.



“Nhị Lang, Tam Lang, các người còn ngẩn ra đó làm gì, còn không đi khuân đồ?”



“Ta cũng phải đi, các ngươi tay chân vụng về, cẩn thận làm hỏng đồ

mất.” Liên Thủ Nghĩa là người đầu tiên sải bước đi về phía Tây phòng.



“Mấy thứ nặng như vậy, các ngươi khiêng không được, ta đi giúp các

ngươi a.” Hà thị xắn tay áo, cười toe toét đi sau Liên Thủ Nghĩa.



Triệu Tú Nga đắc ý nhìn Tưởng thị một cái, nhẹ nhàng phun ra một câu.



“Thật đúng là quả báo, đến thật nhanh!”