Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ
Chương 33 : Trà Quán
Ngày đăng: 16:44 18/04/20
Editor: Rabbitdethuong
Beta: Tiểu Tuyền
“Mẹ, mẹ xem con và tỷ chọn lấy những vật này, chút tiền ấy của mẹ còn chưa đủ dùng.” Liên Mạn Nhi nói ra.
“Vậy, Mạn Nhi…” Trương thị trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải. Liên Mạn Nhi mới hỏi mọi người nghĩ muốn cái gì, nàng tự
nhiên mà cho rằng, Liên Mạn Nhi chọn đồ vật, Liên Mạn Nhi chính mình sẽ
trả tiền. Hiện tại Liên Mạn Nhi nói như vậy, nàng làm mẫu thân đấy, suy
nghĩ một chút, cũng hiểu được phải có chút bạc cho hài tử.
“Nếu không, mẹ đổi hai khúc vải mua cho nội con, tiền còn lại, cho các con mua.” Trương thị nói.
“Không được, ” Liên Mạn Nhi hé ra một khuôn mặt nhỏ nhắn thân thiết,
“Mẹ tiền này mẹ không thể tiêu, lên giá cũng là tiền ở trên người chúng
ta. Tùy tiện tìm người hỏi một chút, có đạo lý nào như vậy hay không,
cháu gái bị bệnh mua thuốc, không cho tiền, con dâu phải đi bán cây trâm của chính mình, bà còn muốn phung phí, mua cái gì dưỡng vinh hoàn ăn.”
“Nói nhỏ chút, nói nhỏ chút.” Trương thị vội vàng bảo Liên Mạn Nhi thấp giọng chút.
“Sợ cái gì, con lại không có làm chuyện gì sai.” Liên Mạn Nhi
nói.”Mẹ, mẹ cũng biết Nội làm như vậy là không đúng phải không, vậy mẹ
chỉ lo hiếu thuận chính mình, mà có nghĩ đến để cho người khác biết rõ
Nội làm chuyện như vậy, sẽ nghị luận bà như thế nào.”
Liên Mạn Nhi rất nhanh cầm tiền trong tay, Trương thị nói như thế nào, nàng cũng sẽ không đem tiền ra.
“Mạn Nhi, trước khi ra ngoài, mẹ đã đáp ứng nội con rồi.” Trương thị bất đắc dĩ nói.
“Đã đáp ứng thì sao, khi đó Nội làm khó mẹ, vì mẹ phải đến trấn trên, tạm thời đáp ứng cũng không coi vào đâu. Bà không nói đạo lý, chúng ta
cũng không cần coi trọng chữ tín.” Liên Mạn Nhi nói, “Vốn chính là
chuyện không có đạo lý. Chuyện này, đem đi nơi nào nói, con cũng không
sợ.”
“Mạn Nhi, con nói không sai. Nhưng mà, trong tay của mẹ còn dư lại
mấy văn tiền này, nội con bà đã biết. Tiền này, nếu mẹ không tốn tại
trên người bà, thì sẽ không được yên tĩnh.” Trương thị cuối cùng cũng
nói thật.
Liên gia không có ở riêng, nàng và Liên Thủ Tín dù cho kiếm được một
đồng tiền, cũng phải giao cho Chu thị. Nhưng đồ cưới của nàng, Chu thị
lại không thể động vào. Đây là quy củ ở nông thôn ngầm ước định mà
thành, nếu ai làm trái, sẽ bị lên án.
Chu thị đương nhiên sẽ không trực tiếp đòi đồ cưới của đám con dâu
bọn họ, nhưng từng con dâu sau khi vào cửa, toàn bộ những vật dụng hàng
ngày, Chu thị chưa bao giờ chịu cho, cũng sẽ không cho tiền để các nàng
Đối diện tiệm thợ rèn, vừa vặn có một quán trà, một đồng tiền một
bình trà lớn, còn có thể thêm nước. cả nhà đi đến quán trà, gọi một bình trà, ngồi xuống một cái bàn.
“… Có tiền như vậy, cũng chống cự không nổi Diêm Vương gọi. Tiểu công tử nhà hắn chết hai ngày, thê tử mới cưới vào cửa cũng treo cổ, vừa vặn đặt trong một quan tài, đợi làm xong nguyên bộ cúng bái hành lễ, phải
chôn trong phần mộ tổ tiên. Ngươi không phát hiện, tang sự xử lý thể
diện cực kỳ, tiệc cơ động…”
Bàn bên cạnh, hai thương nhân vân du bốn phương đang nói chuyện sôi nổi.
“Không phải đã sớm truyền ra, Tôn tiểu công tử sống không quá một tháng sao, lại thật sự có người chịu đem khuê nữ gả đi?”
“Như thế nào không chịu, chính là cách đây mười dặm đấy, tam khuê nữ
nhà Lưu Lại Phúc Lưu gia trang, năm nay hơn mười tuổi. Tôn gia cho ba
trăm lượng bạc.”
“Chuyện này như vậy cũng thôi, chỉ tội nghiệp cho tiểu khuê nữ, cho
dù không tìm chết, nhỏ như vậy đã phải thủ tiết, cũng đáng thương.”
“Lão huynh ngươi ngây thơ thật. Tôn gia muốn nàng, cũng không phải vì cái gì, tại sao muốn nàng thủ tiết?”
“Cái này… Lời này là có ý gì?”
“Ngươi còn không biết, việc này chính là Dương Thành Phong ở giữa
giật dây, Tôn gia biết rõ tiểu nhi tử không sống được, muốn tìm cho hắn
một thê tử, chính là muốn nàng tuẫn phu (chết theo chồng) đấy, muốn tiểu nhi tử ở dưới đó có bạn. Dùng nhiều mấy lượng bạc, so với sau khi chết kết âm thân thể diện hơn”
“Vậy, vậy thê tử không phải chính mình chết, việc này Lưu gia cũng biết?”
“Thế nào không biết, dù sao một mạng người, người trong nhà nàng
phải nguyện ý, về sau mới không có ảnh hưởng, nghe nói vẫn là thê tử
Lưu Lai Phúc đi, tự mình giúp một tay… . Tôn gia người ta là bỏ ra giá
tiền rất lớn đấy… . Dương Thành Phong theo muội phu hắn trở về để gấp làm chuyện này, khi đó chưa có biết Lưu gia. Ta còn nghe nói, vốn có
một nhà khác nguyện ý đấy, về sau không biết đã xảy ra chuyện gì, đã
không được, nên chuyện tốt này mới rơi xuống Lưu gia…”
Hai thương nhân vân du bốn phương nói đến chỗ bí ẩn, thoáng giảm thấp âm thanh xuống, nhưng một bàn Liên Mạn Nhi vẫn nghe thấy.
Liên Thủ Tín cắn bánh bao, sắc mặt tím tái, tay Trương thị đặt ở trên mặt bàn cũng run lên.
Liên Mạn Nhi rất nhanh nắm chặt đấm, nghiêng đầu đi.
“Các ngươi nói, chính là Tôn gia ở huyện Thanh Phong?”