Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 34 : Đả Kích

Ngày đăng: 16:44 18/04/20


Editor: Rabbitdethuong

Beta: Tiểu Tuyền

Hai thương nhân vân du bốn phương thấy là một tiểu hài tử thanh tú hỏi, cũng không có để ở trong lòng.



“Tiểu cô nương, ngươi quen biết người nào nhà họ Tôn ở huyện Thanh Phong sao?” Một người cười hỏi.



” Huyện Thanh phong có rất nhiều người họ Tôn sao?” Vì muốn khiến cho hai người này kể thêm ít chuyện, Liên Mạn Nhi cố ý nói.



Quả nhiên, hai thương nhân vân du bốn phương kia thấy Liên Mạn Nhi

nói chuyện ngây thơ đáng yêu, đều cười rộ lên, đối với nàng càng thêm

không có phòng bị.



“Người họ Tôn ở huyện Thanh phong rất nhiều, nhưng mà có tiền nhất,

nổi danh nhất chính là nhà Tôn Liên Nhân. Tiểu cô nương, cháu hỏi người

họ Tôn ở huyện Thanh Phong làm cái gì?”



Làm cái gì, đương nhiên là vì xác định Tôn Liên Nhân này có phải là

người Liên Thủ Nhân vốn an bài nàng gả cho xong. Xem ra, hai người này

cho rằng nàng hỏi người họ Tôn là người khác.



“Ta quen biết Tam nha của Lưu gia.” Liên Mạn Nhi nói, nàng không biết tiểu cô nương đáng thương nhà Lưu gia tên gọi là gì, nhưng nàng biết rõ nữ hài tử nhà nông thôn, chỉ cần dựa theo xếp hạng đại nha, nhị nha

mà gọi, thì cũng không sai.”Ta nghe nói nàng gả cho người họ Tôn ở huyện Thanh Phong đi hưởng phúc, có phải chính là người các ngươi hay không?”



Hai thương nhân vân du bốn phương liếc nhau một cái.



“Là ai giới thiệu cho, tiểu cô nương ngươi biết không?”



“Nghe nói là họ Dương đấy, nói là làm mai cho nhà muội phu hắn.” Liên Mạn Nhi nói.



“Vậy chỉ sợ là đúng rồi, Dương Thành Phong chỉ có một muội tử, làm

phu nhân thứ tư cho Tôn Liên Nhân.” Một thương nhân vân du bốn phương

nói.



Liên Mạn Nhi cắn môi, vậy thì không sai. Nếu là người giàu có, ở đâu

lấy ra con dâu nuôi từ bé? Một con dâu nuôi từ bé chịu cho nhiều bạc như vậy, còn ngàn dặm xa xôi tới huyện khác tìm người. Hóa ra cái gọi là

con dâu nuôi từ bé bất quá chỉ là do hai vợ chồng Liên Thủ Nhân bố trí,

Tôn gia muốn chính là tiểu nữ hài cho nhi tử chôn cùng, muốn nhi tử đến

dưới mặt đất có bạn. Số tiền kia, là tiền mua mạng.



“Cha bọn nhỏ…” Trương thị ngơ ngác nghe xong sau nửa ngày, đột nhiên

phát ra một tiếng kêu đau, sau đó thân thể mềm nhũn từ trên ghế té xuống mặt đất, xụi lơ tại chỗ.



“Mẹ bọn nhỏ…” Liên Thủ Tín vội vàng đỡ Trương thị.



Hai mắt Trương thị nhắm chặc, nàng đột nhiên biết rõ chân tướng, chịu không được đả kích, đã bất tỉnh rồi.




Chu thị bị tức ngã ngửa.



“Cái này là đụng phải xác chết ở đâu về, đi một hồi lên trấn trên,

thì sinh bệnh, có người lớn như thế nào thì sẽ có đứa nhỏ như thế đó,

nhìn nguyên một đám…” Chu thị đang mắng, chửi, đã nhìn thấy Liên Thủ Tín buông xe ba gác, đi tới.



“Đại ca ngươi sớm trở về rồi, gọi vợ của ngươi tranh thủ thời gian

để làm cơm, đi dạo một ngày nàng cũng đã đi dạo đủ rồi.” Chu thị đối

với Liên Thủ Tín nói.



Liên Thủ Tín mặt âm trầm, đứng ở trước mặt Chu thị, không nói gì.



Chu thị trong lòng rung lên một cái. Tính tình mấy nhi tử bà đều hiểu được, Liên Thủ Tín từ nhỏ đến lớn chính là một khuôn mặt tươi cười,

tính tình hoà thuận nhất, sắc mặt âm trầm như vậy đây là lần đầu tiên

xuất hiện trên mặt Liên Thủ Tín.



“Lão Tứ, ngươi thế nào á…, gặp ma rồi hả?”



Đúng lúc này, chỉ nghe thấy trong phòng trên truyền tới tiếng nói cười của mấy người Liên Thủ Nhân, Liên Hoa Nhi, Liên Tú Nhi.



Liên Thủ Tín cảm thấy tim bị gai hung hăng đâm một phát.



“Ta vào nói chuyện với đại ca.” Liên Thủ Tín trực tiếp vọt vào phòng trên.



Chu thị có thói quen muốn mở miệng mắng, lại cảm thấy tình hình không đúng, vội vàng cũng đi theo vào trong phòng.



Trong Tây Sương phòng, Liên Mạn Nhi dìu Trương thị nằm xuống giường

gạch. Nàng nhìn thấy Liên Thủ Tín tiến vào phòng trên, vốn muốn lập tức

đi qua, nàng muốn vì Liên Mạn Nhi đòi lại công đạo. Thế nhưng mà nghĩ

lại, Liên Thủ Tín là nam nhân trong nhà, là trụ cột, hắn có nghĩa vụ bảo hộ vợ của mình cùng nhi nữ chưa trưởng thành của mình.



Liên Thủ Tín và Trương thị thất hồn lạc phách như thế, không chỉ có

là đau lòng nữ nhi, càng có ý thức bị lường gạt, bị người thân phản bội. Liên Thủ Tín và Trương thị, đều đã đến thời điểm trực tiếp đối mặt với

mối quan hệ gia đình quái dị của Liên gia, còn có đến từ người thân khi

nhục (lừa gạt nhục mạ) và phản bội.



“Mẹ, mẹ uống nước a.” Liên Mạn Nhi bưng một chén nước, đưa cho Trương thị. Nàng muốn Trương thị thấm giọng nói, miễn cho một hồi muốn nói gì

cũng nói không ra.



Trương thị tiếp nhận nước, uống một ngụm, đang muốn nói chuyện, chỉ

nghe thấy từ phòng trên truyền đến tiếng Liên Thủ Nhân kích động.



“Lão Tứ, ngươi từ chỗ nào nghe lời đồn, chụp mũ lung tung cho ta!”