Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 35 : Vẽ mặt

Ngày đăng: 16:44 18/04/20


Editor: Rabbitdethuong

Beta: Tiểu Tuyền

Liên Thủ Nhân sẽ không thừa nhận đã làm chuyện như vậy, đây là chuyện Liên Mạn Nhi đã sớm dự liệu được. Nhưng mà, hiện tại không phải do hắn

có thừa nhận hay không, chỉ sợ không cần chờ đến ngày mai, cái “Sự tích

quang huy” này của hắn sẽ truyền khắp mười dặm tám thôn .



Cũng không biết Liên lão gia tử và Chu thị sẽ đối mặt với chuyện này

như thế nào, nếu như bọn họ bao che cho Liên Thủ Nhân, Liên Thủ Tín ngày thường bánh bao như vậy, có thể đem chuyện này xử lý tốt sao?



Chuyện này, quyết không thể nhượng bộ, bằng không thì, về sau còn

không biết xảy ra chuyện đáng sợ gì nữa. Nàng phải dẫm lên quá khứ, mới

có thể yên tâm trong tương lai.



“Mẹ ” Liên Mạn Nhi dựa sát vào bên cạnh Trương thị, “Một mình cha,

con sợ sẽ bĩ thiệt… . Mẹ, chuyện này, mẹ và phụ thân, đều phải làm chủ

cho con.”



“Mạn Nhi, chúng ta đi phòng trên, lần này mẹ mặc kệ là chuyện gì,

nhất định sẽ đòi lại công đạo cho con.” Trương thị từ trên giường gạch

bước xuống, đứng thẳng sống lưng lên.



Nàng khóc đã đủ rồi, cũng nghĩ thông suốt rồi. Từ khi nàng đến Liên gia, tuân theo khuê huấn của nữ tử phải tam tòng tứ đức, đối với trưởng bối hiếu thuận, đối với tiểu bối yêu thương, tình nguyện ủy khuất chính mình, cũng muốn cha mẹ chồng, dì nhỏ, cùng đám ca ca chị dâu bọn họ vừa lòng. Vì một nhà an bình, nàng yên lặng chịu đựng, rơi xuống đất bao

nhiêu nước mắt, nuốt xuống bao nhiêu ủy khuất, chỉ có chính nàng rõ ràng nhất.



Nhưng nàng nhân nhượng vì lợi ích toàn cục như vậy, cuối cùng đổi lấy chính là cái gì? Nàng xem người ta như thân nhân cùng trưởng bối để

kính yêu hiếu thuận, người ta lại xem nàng là kẻ đần , có thể tùy tiện

bóp nghiến chà xát nhào nặn, còn muốn dùng mạng của khuê nữ nàng đổi

phú quý cho chính họ.



Cho dù không vì mình, cũng phải vì khuê nữ, lấy một cái công đạo.



Trương thị lôi kéo Liên Mạn Nhi, Liên Mạn Nhi lôi kéo Liên Chi Nhi,

Liên Chi Nhi lôi kéo Ngũ Lang, Ngũ Lang lôi kéo tiểu Thất, mấy mẫu tử

đều nâng cao ngực, hướng phòng trên đi.



Trong phòng trên, Liên lão gia tử, Chu thị và Liên Thủ Nhân ngồi ở

đầu giường đặt gần lò sưởi, bên cạnh là một đống vải vóc đặc biệt, Liên

Tú Nhi, Cổ thị, Liên Hoa Nhi và Liên Đóa Nhi, đều ngồi vây quanh những

vải vóc này.



Trông thấy Trương thị tiến đến, Chu thị lập tức xì một tiếng khinh miệt.



“Lão Tứ, ngươi mới vừa nói chuyện gì? Có phải do vợ của ngươi xúi

giục ngươi cái gì hay không. Ta nói hôm nay làm sao khi không mà đòi đi

trấn trên, thì ra là không yên lòng.” Chu thị cao giọng nói, “Đồ con dâu phá sản, ta nhìn thấy nàng là như bị nghẹn phân.”



“Đều nói nhỏ chút, người phải sợ không có người nghe được hay sao.” Liên lão gia tử trầm giọng nói.


“Thê tử lão tứ, ta nói câu hơi khó nghe, khuê nữ ở nông thôn không

đáng tiền, sinh ra đều bị ném đi, trưởng thành bán lấy tiền, không biết

có bao nhiêu. Ngươi suy nghĩ thật kỹ xem, mắt nhìn thấy ngày tốt lành đã tới rồi, các ngươi cũng đừng mò mẫm kiếm chuyện, đến lúc đó ăn phải

thiệt thòi lớn, cũng đừng phàn nàn chúng ta không giúp các ngươi.” Cổ

thị ngoài cười nhưng trong lòng không cười mà dùng âm thanh chỉ có

Trương thị và Liên Mạn Nhi mới nghe thấy.



Đến lúc này, Cổ thị không chỉ không có nửa phần áy náy cùng hối hận,

mà còn dùng ngôn ngữ đả thương người, hơn nữa đối với các nàng dụ lợi,

uy hiếp.



Liên Mạn Nhi muốn tránh khỏi Trương thị.



Trương thị đã tức đến toàn thân phát run, đồng thời tinh thần khẩn

trương cao độ, không chịu buông Liên Mạn Nhi ra, sợ buông lỏng tay, khuê nữ sẽ không còn nữa.



“Mẹ, mẹ buông tay, nàng nói đó là lời nói gì, bỗng dưng lớn lên có

gương mặt người, nhưng nàng căn bản vốn không phải là người. Con cho dù

liều mạng, cũng phải đánh trả lại nàng.” Liên Mạn Nhi nhỏ giọng đối với

Trương thị nói.



Trương thị cúi đầu nhìn cái đầu và bàn tay nho nhỏ của khuê nữ nhà mình.



“Mạn Nhi, con đừng động thủ, xem mẹ trút giận cho ngươi.” Trương thị

cắn răng, đem Liên Mạn Nhi kéo ra phía sau mình, đến gần Cổ thị.



“Thê tử lão tứ, ngươi muốn làm gì?” Cổ thị thấy sắc mặt Trương thị cổ quái, trong lòng có chút run lên.



Trương thị giơ tay lên, một cái tát đánh vào mặt Cổ thị.



Cổ thị ngây ngẩn cả người, nàng tuyệt đối không ngờ, Trương thị sẽ đánh nàng.



Trương thị cũng ngây ngẩn cả người. Nàng mới bị Cổ thị chọc tức đến

phổi đều muốn nổ, nhưng dịu dàng ngoan ngoãn đã thành thói quen, làm

cho nàng không biết nên phản kháng như thế nào. Là Liên Mạn Nhi nhắc

nhở. Trương thị nhìn tay mình, đây là nàng lần đầu tiên đánh người, thật ra thì nàng có chút chùn tay, một tát này cũng không dùng hết lực.



Hóa ra loại nữ nhân nàng bình thường cảm thấy hiền lương là không nên sử dụng thủ đoạn, đánh cái này hả giận như vậy, thống khoái như vậy.



“Ngươi, ngươi dám đánh ta, ta là nương tử tú tài, ta là đại tẩu ngươi!” Cổ thị chỉ vào Trương thị nói.



“Đúng, là ta đánh ngươi, xem ngươi còn dám hại khuê nữ ta không.

Ngươi là đồ mặt người dạ thú, rắn rết không bằng.” Trương thị giơ tay

lên, hướng vào mặt Cổ thị cho thêm một cái tát.