Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 36 : Gia Pháp

Ngày đăng: 16:44 18/04/20


Một tát Trương thị đánh xuống, dùng hết sức lực. Cổ thị bị đánh một

cái lảo đảo ngã nhào trên đất, khóe miệng cũng bị rách, ô oa một tiếng

nhổ ra một ngụm máu bọt, bên trong còn lẫn một cây răng.



Trương thị uy vũ, thật tốt. Liên Mạn Nhi trong lòng trầm trồ khen ngợi, đã sớm nên như vậy.



Cổ thị cũng bất chấp thể diện, khóc oa lên.



“Ngươi dám đánh mẹ ta, ta đánh chết ngươi.” Liên Đóa Nhi từ trên

giường gạch nhảy xuống, hướng Trương thị và Liên Mạn Nhi nhào đầu về

phía trước.



Liên Mạn Nhi nhích đến bên cạnh hai bước, lặng lẽ duỗi ra một chân,

ngáng chân Liên Đóa Nhi . Liên Đóa Nhi không phát hiện, nàng lại có một

đôi chân nhỏ, lập tức bổ nhào về phía trước, ngã sấp xuống ở bên cạnh Cổ thị.



Cổ thị đang muốn đứng lên, bị Liên Đóa Nhi đè một cái, lại ngã trở

về. Hai người bốn chân nhỏ loạn đạp một mạch, đã bị hai thước vải mới

rơi trên mặt đất tản ra quấn vào chân, giãy dụa cả buổi cũng không có

đứng lên được.



Liên Mạn Nhi cúi đầu nhìn chân của mình, lại nhìn chân Cổ thị và Liên Đóa Nhi, trong lòng đã cảm thấy một đôi tự nhiên, thật sự là có rất

nhiều chỗ tốt. Nếu nàng ở vào vị trí của Cổ thị cùng Liên Đóa Nhi, khí

lực tuyệt sẽ không yếu như vậy.



“Đây là làm gì, đây là làm gì, vợ lão Tứ ngươi dám động thủ đánh đại tẩu ngươi, ngươi muốn tạo phản.” Chu thị nghiêm nghị mắng.



Liên Tú Nhi thấy Cổ thị và Liên Hoa Nhi chịu thiệt, đều mang giày

muốn tới giúp đỡ. Liên Thủ Nhân là nam nhân, vốn là đã mang giày, lao

nhanh về phía trước. Hắn trước không đi vịn Cổ thị, mà là mặt đen chuyển hướng sang Trương thị, nâng nắm đấm lên, hướng trên mặt Trương thị nện

xuống.



“Mẹ.” Liên Mạn Nhi vội vàng kêu một tiếng.



Liên Thủ Nhân dù sao cũng là nam tử, một quyền này nếu đánh trúng,

Trương thị khẳng định phải bị thương. Mắt thấy nắm đấm Liên Thủ Nhân

muốn nện lên đầu Trương thị, Liên Thủ Tín từ bên cạnh xông lại, một tay

bắt lấy cánh tay Liên Thủ Nhân, dùng sức kéo ra sau.



Liên Thủ Tín dưới tình thế cấp bách, dùng toàn lực, nên Liên Thủ Nhân bị kéo ngã phịch xuống phía sau, đặt mông trên mặt đất.



Cùng lúc đó, Liên Tú Nhi và Liên Hoa Nhi cũng chạy vội tới.



“Đại tẩu, ta tới giúp ngươi.” Liên Tú Nhi xoăn tay áo hướng Trương thị nhào tới.



Liên Hoa Nhi giơ tay lên, tựa hồ là muốn kéo Liên Tú Nhi, nhưng nhãn

châu xoay động, lại rụt tay về, chỉ là đi theo sau lưng Liên Tú Nhi, qua dìu Cổ thị và Liên Đóa Nhi.



“Tú nhi, ngươi đứng lại!” Liên lão gia tử rống lên một tiếng.



Liên Tú Nhi bị Liên lão gia tử rống, không dám làm càng mà xông về phía trước nữa, nhưng trong lòng không phục.
“Ngươi nói là tiếng người sao?” Liên lão gia tử trừng mắt Chu thị.



Chu thị lúc này mới phát giác đã nói quá lời.



“Tiếp tục đánh.” Liên lão gia tử chuyển hướng Liên Thủ Tín nói.



“Mẹ, tiểu nha đầu ngài nói, là khuê nữ của con, là cháu gái ruột của ngài.”



Liên Thủ Tín nắm nắm đấm, lại muốn đánh Liên Thủ Nhân.



“Mẹ, cứu mạng ah, mẹ…” Liên Thủ Nhân kêu rên lên.



Chu thị nhanh chóng trong cái khó ló cái khôn, kêu lên một tiếng, thân thể thẳng tắp ngã về phía sau.



“Bệnh cũ của nội lại tái phát, khó thở rồi!” Liên Hoa Nhi lập tức la lớn.



Liên Tú Nhi và Cổ thị lập tức nhào tới giường, ôm lấy Chu thị, vẻ mặt đau xót khóc lên.



Liên Thủ Tín nắm chặt nắm đấm.



“Ngươi cứ đánh đi, tính tình mẹ ngươi, ngươi hẳn là biết rõ.” Liên lão gia tử nhìn cũng không nhìn Chu thị một cái.



Liên Thủ Tín đương nhiên biết rõ, giả bộ bệnh là đoàn sát thủ của Chu thị. Nếu đổi lại bình thường, dù cho biết rõ Chu thị rất khỏe, hắn

cũng sẽ bận tâm lo lắng cho Chu thị, sẽ không tiếp tục đánh nữa. Nhưng

lời vừa rồi Chu thị nói, lại làm cho lòng hắn rét lạnh.



Liên Thủ Tín lại đấm một quyền vào bụng Liên Thủ Nhân.



Liên Thủ Nhân đau nhức cúi người, ai ôi!!! Ai ôi!!! Kêu lên.



“Một quyền này, là ta tự đánh cho chính mình đấy. Đại ca, ta và ngươi là huynh đệ ah…” Liên Thủ Tín đánh xong một quyền này, thì ngồi chồm

hổm trên mặt đất, ô ô mà khóc lên.



Liên Thủ Nhân vừa xấu hổ vừa đau, quay người chuyển hướng vách tường. Chu thị thấy không có người phản ứng đến bà, bệnh lập tức tốt lại.



“Lão Tứ, đừng nghỉ tay, còn có phần của ta và mẹ ngươi.” Liên lão gia tử nói.



Liên Thủ Tín lau nước mắt đứng lên.



“Cha, con không đánh nữa.” Liên Thủ Tín nói. Hắn chưa bao giờ là

người tâm ngoan thủ lạt, ngoại trừ khi còn nhỏ cùng đám đồng bọn quyền

cước thật thật giả giả qua lại, sau khi thành niên, hắn lại không có

đánh người.



Liên Thủ Tín cũng mềm lòng nữa à.



Liên lão gia tử thở phào một cái.



“Huynh đệ , tỷ muội các ngươi đều ngồi xuống, cha có chuyện muốn nói.”