Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 37 : Liên Mạn Nhi nói ở riêng

Ngày đăng: 16:44 18/04/20


Editor: Rabbitdethuong

Beta: Tiểu Tuyền

“Lão Tứ, con và vợ của con đều là hài tử hiếu thuận, mấy năm nay các

con chịu cực khổ, ta và mẹ con đều nhìn thấy được. Trong các con dâu của chúng ta, thê tử của lão Tứ là người có gia giáo tốt nhất, gặp chuyện

biết lấy đại cục làm trọng, trong lòng ta đều biết cả.”



“Đại ca con chịu đựng nhiều năm như vậy, mắt thấy có thể được chọn

làm quan, thời điểm này người trong nhà chúng ta, không thể loạn. Các

con nên biết, nếu có tin đồn gì mà truyền ra, tương lai của đại ca con

sẽ bị hủy hoại.”



“Đại ca con đi làm quan, không phải chuyện riêng của hắn, đây là vinh quang của cả Liên gia chúng ta. Ta biết rõ, hai vợ chồng các conkhông

tham phú quý, không trông đợi gì vào việc này. Thế nhưng các con dù sao

cũng là cùng một cây sinh ra, có câu nói gọi là nhất vinh câu vinh nhất

tổn câu tổn. Các con coi như là vì Liên gia a.”



Ngữ khí của Liên lão gia tử hòa hoãn, nói đạo lý rõ ràng. Mọi người

cũng đều đã minh bạch, Liên lão gia tử là muốn vợ chồng Liên Thủ Tín, nể tình huynh đệ, tha thứ cho Liên Thủ Nhân, hơn nữa vì đại cục của Liên

gia mà suy nghĩ, đem chuyện này vĩnh viễn đè nén xuống.



“Phụ thân, chuyện này ở trấn trên đều truyền ra.” Liên Thủ Tín nói.



“Bọn hắn truyền thì mặc kệ bọn hắn, chỉ cần người trong nhà ta không

loạn, con và đại ca con cùng đi trấn trên một chuyến, thấy người bàn về

chuyện này, thì vợ chồng các con phản bác, người ở ngoài sẽ tin tưởng.

Ta đến lúc đó cũng đi ra ngoài đi đi lại lại đi đi lại lại, chuyện này,

nhất định có thể áp xuống.”



Liên lão gia tử xem ra cũng đã lên kế hoạch tốt rồi



Liên Thủ Tín và Trương thị đều không nói lời nào.



Liên Mạn Nhi biết rõ, bọn họ đều mềm lòng rồi, đáp ứng yêu cầu của Liên lão gia tử, chẳng qua chỉ còn chần chừ trong chốc lát.



Dùng quan sát của nàng, hai vợ chồng Liên Thủ Tín và Trương thị này

không ngốc, sở dĩ luôn bị ức hiếp, bị lừa, hoàn toàn là do quá trọng cảm tình. Bọn họ bị thân tình trong suy nghĩ của bọn họ che lại con mắt.

Đúng, là thân tình trong suy nghĩ, bởi vì trong hiện thực, cái thân

tình kia ở trong mắt đối phương. Là vô cùng rẻ mạt, thậm chí là không

tồn tại.



Trừ đó ra, bọn họ còn có bệnh chung của người thiện lương, đó là lòng mềm yếu.



Hôm nay cho dù Liên lão gia tử không lên tiếng, Liên Thủ Tín và

Trương thị đều sẽ bộc phát. Nhưng mà Liên lão gia tử lên tiếng, lại làm

cho Liên Thủ Nhân đứng yên tại chỗ cho bị đánh, liền tranh thủ chủ động.
“Gia con đã từng nói qua, chỉ cần ông còn sống, sẽ không ở riêng.” Liên Thủ Tín nói.



“Đại thẩm của con là người tinh khôn. Hiện tại mẹ cũng nghĩ thông

suốt, sẽ không như quá khứ nữa. Mẹ sẽ đề phòng nàng ta.” Trương thị

nói.



Nếu như vẻn vẹn là nhằm vào phòng lớn, như vậy Liên Thủ Tín và Trương thị khẳng định sẽ đồng ý. Nhưng ở riêng, lực cản chủ yếu là đến từ Liên lão gia tử. Bất kể là Liên Thủ Tín tốt, hay là Trương thị tốt, bọn họ

đều không muốn làm trái ý Liên lão gia tử, hoặc là làm cho Liên lão gia

tử thương tâm khổ sở.



Liên Mạn Nhi thở dài.



“Gia con là người tốt a, có ông làm chủ, chuyện trong nhà, cũng sẽ không như trước.” Trương thị khuyên Liên Mạn Nhi.



Liên Mạn Nhi cười khổ, xem ra lần này vẫn không thể xoay chuyển được

Liên Thủ Tín và Trương thị. Vậy nàng còn có thể làm thế nào, chỉ có thể

hành sự tùy theo hoàn cảnh thôi.



Màn đêm buông xuống, mấy người trong phòng Liên gia lần lượt tắt đèn.



Trong phòng trên, một nhà Liên Thủ Nhân đều không có ngủ, đang hạ giọng nói chuyện.



“… Cho tới bây giờ không ăn qua thiệt thòi như vậy. Thê tử Lão Tứ quá độc ác, làm mất của ta một cái răng a.” Cổ thị thấp giọng nói.



“Cái mũi của ta còn xém chút bị lão Tứ đánh gãy.” Liên Thủ Nhân nói.



“Ngươi còn nam nhân sao, hắn đánh ngươi lại để cho hắn đánh, còn nhìn ta bị đánh.”



“Đàn bà kiến thức thật nông cạn.” Liên Thủ Nhân hừ một tiếng, “Ai

biết sự kiện kia sẽ bị bọn họ biết, nếu như hôm nay chúng ta không cam

chịu, về sau ta làm sao còn có thể ra làm quan? Các ngươi không nghe

thấy phụ thân lưu lại ta, nói với ta những lời kia… . Lúc ấy biết thế,

có lẽ nên nghĩ biện pháp khác, việc này mà thực sự làm, cũng có phiền

toái.”



“Lúc ấy nếu có biện pháp khác, ta chẳng lẽ không duyên cớ nguyện ý

làm như vậy? Ta là vì ai, còn không phải là vì cha con các người à!”



Liên Hoa Nhi ở trong bóng tối nhíu nhíu mày, nàng biết rõ, nếu như

nàng không nói lời nào, cứ tiếp tục như vậy, Liên Thủ Nhân và Cổ thị

nhất định sẽ nhắc tới chuyện hôn nhân của nàng.



“Cha, mẹ, hai người đừng cãi. Chuyện này, cũng không thể trách ai, chỉ có thể trách Liên Mạn Nhi.”