Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ
Chương 335 : Tâm tư
Ngày đăng: 16:50 18/04/20
Edit: An Nguyễn
Beta: Sakura
Tống gia quyên giám sinh cho Liên Thủ Nhân, Liên Thủ Nhân không lâu
nữa sẽ xuất sĩ làm quan. Tâm tình của Triệu Tú Nga phức tạp nói thầm với Liên Mạn Nhi. Liên Mạn Nhi suy nghĩ, chuyện này đối với Liên gia, đối
với các nàng sẽ có ảnh hưởng như thế nào.
Liên Thủ Nhân xuất sĩ làm quan, mặc dù không phải khoa cử chính đạo,
nhưng tâm nguyện của Liên lão gia tử cuối cùng cũng đạt được. Hơn nữa
tin tức này tới đúng dịp, đúng vào thời điểm mấu chốt khi Liên gia muốn ở riêng. Liên gia vì sao muốn ở riêng? Những năm này, Liên gia vẫn thắt
chặt dây lưng quần cung cấp cho cha con Liên Thủ Nhân đi học, nhưng Liên Thủ Nhân vẫn luôn dừng bước ở cấp độ tú tài, một phòng ăn tiêu nhiều,
hồi báo rất ít, khiến cho cả kinh tế và tinh thần của Liên gia mất đi
cân bằng, đây là một trong những nguyên nhân chủ yếu.
Liên lão gia tử chưa bao giờ nguyện ý ở riêng.
Lúc trước Liên Thủ Nhân có một con đường lui là Liên Hoa Nhi, hiện
tại tiền đồ càng sáng ngời, hắn không muốn cung cấp nuôi dưỡng một nhà,
trong lòng cực kì muốn ở riêng, nhưng vì thanh danh, hắn tuyệt đối không dám nêu ra ý kiến ở riêng.
Liên Thủ Nghĩa nhân lúc Liên Thủ Nhân không thể xuất sĩ, không muốn
tiếp tục nuôi dưỡng đại phòng, vì vậy muốn chia nhà ra để ở, còn muốn
lấy lại những gì hắn bỏ ra cho Liên Thủ Nhân. Như vậy hiện tại, tình
hình thay đổi, Liên Thủ Nghĩa còn muốn chia nhà sao?
Không, chắc chắn sẽ không. Liên Thủ Nhân sắp làm quan rồi, Liên Thủ Nghĩa dù có bị đánh chết cũng không muốn ở riêng.
Về phần tam phòng Liên Thủ Lễ, hắn chắc chắn muốn ở riêng, nhưng ở Liên gia, Liên Thủ Lễ không có quyền lên tiếng.
Hiện tại Liên gia ồn ào muốn ở riêng, nhưng giờ vẫn chưa chia ra.
Xem ra, ảnh hưởng đầu tiên của tin tức Tống Hải Long đưa tới kia chính là Liên gia lần này không chia được nhà.
Chuyện này xảy ra, người cao hứng nhất chính là Liên lão gia tử và
Chu thị, về phần Liên Thủ Nhân và Liên Thủ Nghĩa, dĩ nhiên là cũng vui
mừng, nhưng niềm vui này chắc chắn không trọn vẹn. Ví dụ như Liên Thủ
Nhân, nhất định là cảm thấy tin tức này đến quá nhanh, nếu như sau khi ở riêng Tống Hải Long mới đưa tin tới… thì hắn sẽ cảm thấy tin tức này
thật là hoàn mĩ. Mà Liên Thủ Nghĩa nhất định sẽ cảm thấy tin tức này tới quá muộn, nếu tới sớm hơn một chút, hắn cũng sẽ không xé rách da mặt
với Liên Thủ Nhân.
Sau này mọi người sống cùng với thượng phòng, địa vị xã hội của cả
gia đình được đề cao, điều này hiển nhiên là chuyện tốt. Liên Thủ Nhân
cũng nên hồi báo gia đình này rồi. Thật đáng mừng, thật đáng mừng.
“Mẹ, chúng con đều biết mẹ luôn vì gia đình này.” Tưởng thị nói.
“Con ngoan, con cũng chịu không ít khổ. Những điều này mẹ đều biết,
sau này có chuyện gì mẹ đều làm chủ cho con.” Cổ thị nhẹ nhàng vỗ Tưởng
thị tay nói.
“Lão Nhị kẻ đần độn kia, các ngươi vừa rồi không có nhìn vẻ mặt lão
Nhị lúc nghe Hải Long nói chuyện. Ta chắc một lúc nữa hắn sẽ phải cầu
khẩn ta!” Liên Thủ Nhân nói.
“Lão gia, ngươi còn cần hắn cầu khẩn sao? Chuyện ở riêng lần này mới
phân ra một nửa, giờ tính sao?” Cổ thị giương mắt lên nhìn Liên Thủ Nhân nói.
“Ta cũng đang suy nghĩ chuyện này, nếu không phải lão Nhị quá vô lại, dùng công phu sư tử ngoạm, hiện giờ nhà cũng đã chia tốt lắm. Hiện tại
ta sợ lão gia tử và lão Nhị kia đều có ý định khác.” Liên Thủ Nhân nói.
“Vậy cũng được sao?” Cổ thị nhíu mày, “Nếu không giống như chúng ta
tính toán lúc đầu thì sao? Hiện tại lão Nhị cũng không dám chọc giận
chúng ta.”
“Hắn không dám chọc giận, nhưng hắn dai như đỉa, chuyện này khó xử
lý, vẫn nên xem lão gia tử làm như thế nào.” Liên Thủ Nhân nói, “Có biện pháp gì khiến cho lão gia tử đồng ý ở riêng sao?”
Liên Kế Tổ và Tưởng thị đều không nói chuyện.
Liên Thủ Nhân mong đợi nhìn Cổ thị.
Cổ thị mím môi, ánh mắt ảm đạm xuống.
……
Đông sương phòng.
“Nhanh lên một chút, đem mấy thứ đồ lấy ngày hôm qua ra.” Tiễn Tống
Hải Long xong, Liên Thủ Nghĩa lập tức dẫn mấy người nhà mình về phòng,
vào phòng rồi, hắn khẩn trương nói.
“Gì? Lấy gì thế?” Hà thị biết rồi còn cố hỏi.
“Còn gì nữa, chính là mấy thứ lấy được từ phòng đại ca hôm qua. Đều lấy hết ra mau, nhà này không chia được nữa rồi!”