Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ
Chương 338 : Tấm lòng của cha mẹ
Ngày đăng: 16:50 18/04/20
Sáng hôm nay Liên gia tiếp tục thảo luận việc ở riêng, Liên Thủ Lễ
không ở nhà lúc đó. Thứ nhất, ở riêng hay ở riêng, phân chia hay không
phân chia, hắn cũng không có quyền lên tiếng. Thứ hai, những ngày qua
hắn một lòng dốc sức học nghề thợ mộc.
Có lẽ có người sẽ cảm thấy thật lạ lùng, nhưng thiên hạ có người như
vậy. Tính cách của Liên Thủ Lễ vốn là như thế, không để ý ngoại vật,
điểm này rất giống Liên Thủ Tín. Mà tinh thần nghiên cứu kỹ năng của
hắn, Liên Thủ Tín cũng kém hơn. Ngoài ra còn có nguyên nhân hoàn cảnh,
hắn không có con trai, phải chuẩn bị tốt, đến lúc ở riêng cũng không lo.
Bây giờ Liên Thủ Lễ tan ca trở về, nghe Triệu thị và Liên Diệp Nhi kể chuyện trong nhà, biết Liên lão gia tử ở trong nhà Liên Thủ Tín nên đã
tới đây.
Triệu thị không tới, nàng ở thượng phòng thổi lửa nấu cơm, Liên Diệp Nhi đi theo Liên Thủ Lễ cũng tới đây.
“Lão Tam, con đã về.” Liên lão gia tử chào đón, giọng nói vô cùng ôn
hòa. Đối với đứa con thật thà tới đần độn nhưng lại vô cùng nghe lời
này, hắn có lẽ không chú ý nhiều, nhưng trong lòng hắn cũng thương đứa
con trai này. “Ngồi xuống nói chuyện đi, làm việc cả ngày có mệt không?”
“Không mệt ạ.” Liên Thủ Lễ ngồi xuống cạnh Liên lão gia tử. Hắn xoa
xoa tay, chần chờ một lúc rồi nói, “Cha, nhà chúng ta không phân chia
nữa rồi?”
“Cũng chẳng phân chia được. Đại ca, nhị ca của con không muốn chia.
Chuyện ở riêng lần này còn không phải do bọn họ làm ầm ĩ sao? Đúng rồi,
đại ca con quyên giám sinh rồi, con biết không?”
“Biết ạ.” Liên Thủ Lễ gật đầu, sau đó im lặng.
“Cha.” Liên Diệp Nhi đẩy đùi Liên Thủ Lễ, hai tay đẩy, thấp giọng thúc giục một tiếng.
“Cha, đại ca, nhị ca không phân chia, còn con… nếu không, vẫn để con ở riêng, dù sao chuyện này không có ảnh hưởng lớn.” Liên Thủ Lễ lấy hết
dũng khí nói.
“Đứa nhỏ này, con nói gì vậy?” Liên lão gia tử khẽ nhíu mày, “Hai
người bọn họ cũng không phân chia, các con ba người chia cái gì?”
Trời giúp, người giúp đều là ngoại lực, quan trọng nhất là người phải biết tự cứu mình. Cũng như vừa rồi, trời giúp rồi, người ngoài cũng
giúp rồi nhưng Liên Thủ Lễ không đủ mạnh mẽ. Đây là chuyện của hắn,
không ai làm thay hắn được.
Liên Diệp Nhi nói ra, nhưng người ngoài đều xem thường nàng. Liên Mạn Nhi cũng vậy, muốn ra ngoài nói chuyện phải được Liên Thủ Tín và Trương thị ủng hộ. Mà Liên Mạn Nhi may mắn hơn Liên Diệp Nhi, Liên Mạn Nhi có
anh chị em, mọi người đều đứng về phía nàng.
Nhưng Liên Diệp Nhi có thể kể ra chuyện Chu thị luôn ức hiếp hai mẹ
con nàng, tổn thương này dù Liên lão gia tử không thích cũng không thể
không có cử động.
Bữa tối, thượng phòng Liên gia bày bốn bàn tiệc rượu, khách nam hai
bàn ở Đông phòng, khách nữ hai bàn ở Tây phòng. Huynh đệ Ngô Ngọc Xương, Ngô Ngọc Quý, Lí Chính, hai bên láng giềng Liên gia, còn cả mấy vị thôn lão đều tới, ai cũng không tới tay không, đều mang theo rượu, thịt hoặc vải vóc hạng nhất.
Những lễ vật này tất nhiên là do Chu thị thu giữ.
Nữ khách ở Tây phòng, Chu thị ngồi chủ bàn, Vương thị cũng ngồi chủ
bàn, Vương thị liền lôi kéo Trương thị và Liên Chi Nhi ngồi cùng, Chu
thị cũng không nói gì. Liên Mạn Nhi ngồi vào một bàn khác, Hà thị, Triệu thị, Triệu Tú Nga cũng ngồi bàn này. Người bưng bê hầu hạ là Cổ thị,
Tưởng thị, Liên Diệp Nhi, Liên Nghiền Nhi, Liên Đóa Nhi.
Đã có người nói để Cổ thị cùng ngồi ăn cơm, bị Chu thị ngăn cản.
“Nàng là con dâu cả, dẫn người đãi khách là bổn phận của nàng. Đây là quy củ của nhà giàu.” Giọng Chu thị lúc nói lời này vô cùng giống Liên
lão gia tử.
“Đúng vậy.” Cổ thị bê món ăn, trên mặt mỉm cười. Trước kia làm vợ tú
tài đều là nàng ngồi, người khác bận rộn, hiện tại làm thái thái, ngược
lại muốn nàng đứng hầu hạ người khác. Vừa rồi vì chuyện này mà Liên lão
gia tử và Chu thị còn cố ý gọi nàng qua, nói hồi lâu, muốn nàng phải
“khiêm tốn”, “đức hạnh”, “làm trước ăn sau”.
Liên Mạn Nhi nhìn Cổ thị tới tới lui lui bận rộn chiếu cố, trong lòng thầm nghĩ đây là do Liên lão gia tử có bài học cũ, nghiêm ngặt quản
thúc người của đại phòng.
Như vậy cũng không tồi.