Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 339 : Vào tiết nóng

Ngày đăng: 16:50 18/04/20


Edit: An Nguyễn

Beta: Sakura

Vì chuyện của Liên Thủ Nhân mà đại phòng Liên gia vui mừng, náo nhiệt mấy ngày. Tất cả mọi người đều hi vọng chuyện này sẽ khiến cho tương

lai của họ tốt đẹp hơn, cũng mong đợi tin vui lớn hơn tới nhanh một

chút.



Bạc của Tống Hải Long đưa tới được Chu thị thu giữ. Tài vật, tiền bạc vơ vét được từ phòng Liên Thủ Nhân ngày đó cũng toàn bộ bị Chu thị giữ

lấy, chỉ để mấy người Cổ thị cầm quần áo, vải vóc về.



Liên lão gia tử và Chu thị có bài học cũ, định đem tiền bạc cầm chặt

trong tay mình, đồng thời khống chế nghiêm khắc việc ra ngoài của Liên

Thủ Nhân, Liên Kế Tổ, hai mẹ con Cổ thị, Tưởng thị.



Tất nhiên cũng có người bất mãn nhưng cũng không thể thay đổi cái gì, đại đa số mọi người trong Liên gia đều thỏa mãn, vui vẻ.



Những việc này chỉ ảnh hưởng chút ít đến nhà Liên Mạn Nhi. Cửa hàng

ăn sáng mỗi tháng thu nhập tương đối lớn, các nàng bắt đầu xây dựng

trang viên của mình.



Bước đầu tiên, các nàng đào một con kênh dẫn nước vào trang viên nhà

mình. Kênh đầu tiên chỉ đào không, sau đó dùng đá xanh chèn chặt, tránh

xói mòn. Kênh đào đầu tiên chạy qua vườn rau, rau đó chảy vào ao tích

trữ nước mới đào, ngoài ra còn xuyên qua phòng ốc, quanh co xung quanh

trang viên của các nàng, cuối cùng lại chảy về sông.



Cửa nước vào ở bờ sông còn xây cả đập nước, có thể khống chế lượng

nước ít nhiều vào mùa lũ. Mục đích chủ yếu của kênh đào này là tưới rau

và hoa cỏ cây cối trong trang viên, ngoài ra còn một mục đích khác là

thông nước trong nhà, tránh tù đọng. Ao chứa nước trong vườn rau cũng có phần lọc, nước chảy vào nhà đã qua lọc càng trong suốt.



Bản thiết kế trang viên là do Lỗ tiên sinh giúp đỡ vẽ, hắn dung hợp ý tưởng của cả nhà Liên Mạn Nhi lại một chỗ, lại thêm vào kiến thức phong thủy của hắn, mọi người cùng nhau bàn bạc đưa ra quyết định. Kế hoạch

được tổng kết lại khiến cho Liên Mạn Nhi mừng rỡ.



Kiến trúc chủ yếu của trang viên dĩ nhiên là nơi ở, phía trước nơi ở

là vườn rau, đi qua vườn rau sẽ tới thẳng hậu viện của cửa hàng. Bốn

phía quanh nhà ở có nhiều cây cối, bao gồm cả rừng cây hỗn tạp của khu

rừng dọc theo sông. Phía sau tòa nhà để trồng cây ăn quả.



Chủ viện vẫn sử dụng kết cấu đại viện của nhà nông, ngoài ra còn có

hai khóa viện, dùng để xây sân đập lúa, chuồng gia súc, chuồng heo,
đẹp, hơi mờ đều có thể bay rất nhanh, rất xa, không dễ bắt.



Bắt đầy ba chuỗi châu chấu, Liên Mạn Nhi mới cùng Liên Diệp Nhi xuống ruộng cắt rau dại. Sắp cắt đầy rổ thì các nàng gặp Nhị Nha, Xuân Ny,

Xuân Yến cùng mấy người nữa.



Mấy tiểu cô nương chào hỏi nhau, cùng nhau ra khỏi ruộng.



“Trời còn sớm, chúng ta nghỉ ngơi xong hẵng về nhà.” Nhị Nha liền nói.



Mặt trời chưa lên cao, gió mát nhẹ nhàng thổi qua, mùi cỏ xanh lẫn

với mùi hoa, Liên Mạn Nhi cũng không vội về nhà, mấy tiểu cô nương ngồi ở hai đầu bờ ruộng, líu ríu nói chuyện.



“Mạn Nhi, Diệp Nhi, hai ngươi còn xuống ruộng cắt rau dại sao? Đại bá của ngươi không phải sắp làm quan sao?” Một tiểu cô nương hỏi.



Liên Mạn Nhi và Liên Diệp Nhi liếc nhau một cái.



“Làm quan hay không làm quan cái gì, ta cũng không hiểu. Làm quan sẽ

không cần ăn cơm, không cần làm việc sao? Hơn nữa, làm quan là đại bá,

không phải chúng ta.” Liên Mạn Nhi liền nói.



“Mạn Nhi, cho dù đại bá của ngươi không làm quan, nhà các ngươi giờ

cũng có tiền rồi, ngươi vẫn còn xuống ruộng làm việc?” Một tiểu cô nương khác lớn tiếng hỏi.



Hài tử nhà nông phần lớn đều nhanh mồm nhanh miệng.



“Làm việc mới có thể kiếm tiền chứ.” Liên Mạn Nhi cười nói.



“Mạn Nhi, mẹ ta nói ta lười, muốn ta học ngươi, nói ngươi xem Mạn Nhi nhà người ta, trong nhà có tiền cũng vẫn làm việc, không lười biếng.”

Một tiểu cô nương khác cười khanh khách nói.



“Nhà ta có tiền gì, chỗ cần tiêu tiền của nhà ta nhiều. Huynh đệ của

ta đều đang đọc sách kia.” Liên Mạn Nhi nói một câu xong cũng không nói

thêm nữa. Nàng biết, bây giờ trong mắt người trong thôn, nhà nàng là

người có tiền.



“Đọc sách là việc cần tiêu tiền.” Một tiểu cô nương gật đầu nói.



“Mạn Nhi, chuyện của cô cô của ngươi đã quyết định được ai chưa?” Nhị Nha ghé vào tai Liên Mạn Nhi, hạ giọng nói.