Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 341 : Mưa to

Ngày đăng: 16:50 18/04/20


Edit: Lãnh Phong

Beta: Sakura

Bị Hỉ Bảo ngăn lại, Liên Mạn Nhi không thể không dừng chân.



Hôm nay Hỉ Bảo đeo một cái túi vải, mặc quần áo đỏ sậm, mái tóc đen

nhánh chải ngược vô cùng lưu loát. Hắn đứng trước Liên Mạn Nhi, tay cầm

roi ngựa, mày rậm, đôi mắt to đen kịt nhìn Liên Mạn Nhi không chớp mắt.



Chỉ cần nhìn cái cách hắn ăn mặc lại còn cái tên Hỉ Bảo này cũng có

thể biết rõ trong nhà hắn là bảo bối của mọi người như thế nào rồi.



Liên Mạn Nhi hỏi: “Ngươi gọi ta?”



Thiếu niên nhìn nàng bằng ánh mắt không chút che dấu mang theo hương vị không kiêng nể gì cả.



Hỉ Bảo đáp: “Phải.”.



Liên Mạn Nhi lại hỏi: “Có chuyện gì?” Vừa hỏi xong, nàng cũng có chút hối hận.



“… Cũng không có chuyện gì.” Hỉ Bảo một tay cầm roi ngựa, một tay gãi gãi ót.



“Vậy ta đi về nhà đây, ngươi cũng tranh thủ thời gian về nhà đi, trời sắp mưa đấy.” Liên Mạn Nhi nói xongchuẩn bị bước vượt qua Hỉ Bảo.



Hỉ Bảo giang hai cánh tay, lại ngăn cản Liên Mạn Nhi.



Liên Mạn Nhi híp híp mắt nhìn hắn.



“Cái kia, Mạn Nhi, ngày mai có hội chùa núi Phước Long, ngươi có đi không?” Hỉ Bảo hỏi Liên Mạn Nhi.



Liên Mạn Nhi không khỏi khó hiểu, nàng cùng Hỉ Bảo căn bản là không

quen a. Hình như từ trước đến giờ cũng không có nói chuyện là mấy. Nàng

có đi hội chùa núi Phước Long hay không thì có liên quan gì tới Hỉ Bảo.



Núi Phước Long là một tòa núi lớn gần nhà mẹ đẻ Trương thị. Trên núi

có một tòa miếu, hương khói cũng hưng thịnh, tháng sáu hàng năm đều tổ

chức hội chùa một lần. Nghe nói ngày này vào miếu thắp hương cầu nguyện

sẽ đặc biệt linh nghiệm. Đồng thời, ngày hội chùa cũng là phiên chợ lớn, mọi người ở trăm dặm xung quanh, thậm chí ở địa phương xa hơn cũng có

người đến tham dự.



Trương thị từng nói qua, khi bà còn là cô nương cũng hay đi hội chùa

chơi đùa, nhưng từ khi đến Liên gia cũng không có đi nữa. Cả nhà Liên

gia đều không có thói quen đi chơi hội chùa. Bản thân Chu thị lại không
thành ra hắn mấy tháng này đều làm không công rồi.”



Liên Mạn Nhi nói: “Cha, cửa sổ thủy tinh này đắt nhưng nó đẹp mắt,

hơn nữa trong phòng cũng sáng hơn, lại không sợ mưa gió. Con thấy là vẫn đáng dùng. Tiền chỉ cần tiêu vào những việc chính đáng cần thiết thì

nên tiêu.”



Ngũ Lang nói: “Cha, ta cũng muốn dùng cửa sổ thủy tinh a.”



Liên Thủ Tín kết luận: “Cũng đúng, vậy chúng ta sẽ dùng cửa sổ thủy tinh.”



Trương thị nói: “Muốn mua thủy tinh thì phải lên thị trấn, nghe nói còn phải tới sớm mới có.”



“Việc này dễ xử lý thôi mà.” Liên Mạn Nhi hướng Liên Chi Nhi nháy mắt “Chỉ cần nói qua với Hưng ca, đảm bảo muốn mua cái gì được cái đó.”



Mặt Liên Chi Nhi hơi có chút sắc hồng.Liên Mạn Nhi nhìn thấy cười thầm không thôi.



Mưa vẫn rơi trong đêm, qua sáng ngày thứ hai mới hơi nhỏ hơn chút ít, Liên Mạn Nhi vừa ăn điểm tâm vừa nghĩ không biết thời tiết như vậy bọn Hỉ Bảo có đi hội chùa nữa hay không.



Giữa tháng sáu, Liên Lan Nhi ở trên thị trấn nói đã tìm được cho Liên Tú Nhi một mối hôn nhân tốt liền khiến Chu thị và Liên Tú Nhi muốn lên

thị trấn thử xem. Cổ thị cũng mang Liên Đóa Nhi đi cùng.



Mà lúc này đây, các hộ nông dân cũng nghênh đón một mùa màng rất bội

thu, đủ các loại rau củ, cây trái. Dưa leo có đỉnh hoa có gai xanh nhạt, quả cà non tím trong suốt, có cả ớt non, những loại rau quả này chỉ cần rửa sạch là có thể trực tiếp ăn sống đấy. Còn có đậu giác non, khoai

tây cũng ăn được rồi. Chỉ cần thêm một ít da, mỡ heo là có thể nấu được

một bát tô khoai tây đậu giác hầm cách thủy thơm nức, phía trên nồi hầm

lại chưng một tầng bánh bột mỳ thì càng hoàn mỹ.



Khiến cho Liên Mạn Nhi cao hứng nhất chính là trong vườn rau, ngô cũng già rồi.



Trong vườn rau nhà nàng, ngô được gieo đầu tiên. Lúc những cây khác

mới nảy mần thì ngô đã cao ngang eo. Giờ thì những bắp ngô đã trưởng

thành rồi.



Ngô hoàn toàn già là ngô trong hạt đầy bột hơn nữa trở nên cứng ngắc. Hiện tại, ngô trong vườn nhà nàng, hạt đã đầy bột nhưng chưa có trở nên cứng ngắc, đây chính là thời điểm ăn ngô ngon nhất. Liên Mạn Nhi vẫn

luôn chú ý tới đám ngô, cũng một mực trông ngóng lúc này nhưng đến lúc

thực nhìn thấy những băp ngô chắc mẩy nàng lại do dự. Ăn hay không ăn

đây?



***… … … ***



Thôi dù sao cũng chưa chín lắm, đợi một hai ngày nữa rồi tính. Mấy hôm nay công việc bề bộn cũng mệt, không nghĩ nữa.