Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ
Chương 343 : Tiền vào cuồn cuộn
Ngày đăng: 16:50 18/04/20
Edit: Lãnh Phong
Beta: Sakura
“Vũ chưởng quầy, vậy thì nghe theo ngài, Kim ngọc mễ này bán 100 văn
tiền một đoạn” Liên Mạn Nhi quyết đoán gật đầu “Vũ chưởng quầy, ngô này
bán ký gửi, ngài tính phí thế nào?”
Hai bên sau một hồi thương nghị, cuối cùng tính chiết khấu hoa hồng
là hai thành (20% đó) Con số này so với thời điểm hiện tại khá là thấp
đấy. Hơn nữa Liên Mạn Nhi chỉ cần đưa ngô đến tửu lâu, không cần biết
tửu lâu có bán được hay không, nàng vẫn thu được tiền.
Đương nhiên, Liên Mạn Nhi cũng phải đáp ứng một số điều kiện của Vũ
chưởng quầy.Đó là ngô non này ngoài việc bán trong cửa hàng nhà nàng chỉ có thể bán cho các tửu lâu của ông chủ của Vũ chưởng quầy chính là Võ
Trọng Liêm lão bản. Mỗi ngày cũng phải cung ứng nhiều ngô hơn so với số
lượng Liên Mạn Nhi nói ban đầu. Còn chính xác là bao nhiêu thì Vũ chưởng quầy còn phải thương lượng lại với ông chủ sau đó sẽ xác định với Liên
Mạn Nhi sau. Mặt khác, giá bán Kim ngọc mễ trong cửa hàng nhà Mạn Nhi
cũng phải ngang bằng với giá bán tại tửu lâu.
Liên Thủ Tín nói “Vậy là được rồi. Chúng ta ấn định giá cố định như
vậy.Ai cũng không thể tăng giá hay ép giá” Hắn thấy những điều kiện này
đối với hai bên đều công bằng.
Vũ chưởng quầy liền hướng Liên Mạn Nhi nói: “Ta sẽ lập tức đi thị
trấn thương nghị với ông chủ phải làm như thế nào để tuyên truyền, nâng
cao đẳng cấp của Kim ngọc mễ này. Để mọi người đều tới cửa hàng của
chúng ta tranh nhau mua nó”
Liên Mạn Nhi nói: “Ta cũng đang định viết phong thư báo tin cho Trầm gia đây”
Vũ chưởng quầy lập tức gật đầu nói.”Như vậy thì càng tốt hơn.”
Vũ Chưởng quầy lại cầm thêm một vài đoạn ngô đã nấu rồi lập tức ngồi
xe ngựa trở về tửu lâu trên thị trấn. Liên Mạn Nhi cũng ngồi xuống mở
giấy ra viết thư cho Trầm Khiêm
Hạt giống ngô này là lấy được từ chỗ Trầm Khiêm. Hiện tại đã có thu
hoạch, về tình, về lý cũng đều nên nói qua với tiểu Trầm béo một tiếng.
Hơn nữa tiểu Trầm béo còn không biết ngô non này không chỉ ăn được mà
nhà nhiều đất còn đi thuê người tới trông giữ hoa màu.Phong tục này ở
Thập Tam Lý doanh tử gọi là Canh đồng.
Võ Trọng Liêm đáp lại: “Cứ để Vũ chưởng quầy phái thêm người tới đi. Thêm người, trông coi càng thêm chu đáo”
Vũ chưởng quầy cũng đáp: ” Để ta lập tức an bài người tới.”
Võ Trọng Liêm nói: “Tìm mấy người thành thục, chăm chỉ đáng tin ấy.”
Đương nhiên Vũ chưởng quầy đáp ứng, Liên Thủ Tín cũng không có từ
chối nữa. Dù sao những cây ngô kia cũng liên quan trực tiếp tới quyền
lợi của vị Võ đại lão bản này.
Đợi ăn uống xong xuôi, một nhà Liên Mạn Nhi mới có thời gian ngồi xuống nói chuyện.
“Giống như đang nằm mơ vậy, cái cây ngô này sao có thể đáng gia như
vậy?”Trương thị vuốt thỏi bạc Võ Trọng Liêm để lại nhẹ giọng nói.
Võ Trọng Liêm trước khi đi mang đi 30 bắp ngô, để lại 50 đĩnh bạc làm tiền đặt cọc.
“Vật lấy hiếm làm quý chứ sao.”Liên Mạn Nhi đáp lời.
“Tỷ, cây ngô kia chúng ta không ăn nữa đều để bán lấy tiền a.” Tiểu
Thất nói.Tuy mới được ăn hai lần nhưng Tiểu Thất đã thích hương vị ngô
non. Nhưng Tiểu thất cũng là đứa nhỏ hiểu chuyện, vì giúp nhà có thể
kiếm thêm chút tiền, bé sẽ không tham ăn.
Ngũ Lang hỏi: “Mạn nhi, muội tính toán xong chưa, vườn ngô này, chúng ta có thể bán được bao nhiêu tiền?”
“Dạ, xong rồi” Liên Mạn Nhi nhẹ gật đầu.Sau khi cùng Vũ chưởng quầy
thỏa thuận tốt giá tiền, nàng và tiểu thất vào vườn rau, cần thận đếm
từng gốc, không sai biệt lắm được khoảng 1200 bắp ngô.Đấy là chỉ tính
những bắp chắc mẩy, không tính tới những bắp nhỏ, lép hạ hay bị hỏng đâu đấy.
Mỗi bắp ngô bán được 400 văn tiền, 1200 bắp vậy chính là 480 lượng bạc.
“Chí ít có bốn trăm tám mươi lượng bạc.”Giọng nói Liên Mạn Nhi nhẹ nhàng, đem con số nói ra.