Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ
Chương 344 : Đòi
Ngày đăng: 16:50 18/04/20
Liên Thủ Tín cùng Trương thị đều hít một hơi. Hai mắt Tiểu Thất lập
tức sáng lên như hai thỏi vàng. Ngũ Lang và Liên Chi Nhi coi như còn
chút bình tĩnh nhưng sắc mặt cũng có chút đỏ lên.Đó chính là vui vẻ đấy.
“Cái này còn phải trừ đi tiền hoa hồng cho Vũ lảo bản a.”Vui vẻ qua đi, Liên Thủ Tín liền nói ra.
“Vâng, phải. Lấy bốn trăm tám mươi lượng bạc tính toán, trừ đi hai
phần tiền hoa hồng chúng at thu về được 384 lượng bạc. Tỷ, đệ tính toán
vậy đúng không?”Tiểu Thất nhanh chóng nói ra.Phép tính này, tiểu Thất
cũng không cần bàn tính có thể nhanh chóng đưa ra kết quả.
Liên Mạn Nhi gật đầu, sổ sách này tiểu Thất tính toán không sai.
“Ta chăm chỉ trồng trọt mười năm cũng chưa chắc làm ra được nhiều tiền như vậy a.”Liên Thủ Tín cảm thán nói.
Ngũ Lang nói: ” Nhưng là tiền này, con e cũng chỉ có thể kiếm được lần này thôi.”
Người một nhà đều trầm mặc xuống.Chuyện này, trong lòng Liên Mạn Nhi
cũng đã nghĩ qua.Nếu như không thể khống chế được hạt giống ngô, vậy thì giá cao như thế này, các nàng cũng thật sự chỉ có thể bán một mùa này.
Như vậy, muốn khống chế được hạt giống ngô này phải làm sao?
Đây là việc rất khó dù có Trầm gia trợ giúp đi chăng nữa.Hạt giống
ngô tại phủ thành này chỉ duy nhất Trầm gia có nhưng trên cả nước thì
chưa chắc.Đầu tiên là Hoàng gia chắc chắn có.Mà Hoàng gia hẳn cũng không chỉ đem hạt giống ngô thưởng cho Trầm gia.Dù cho Trầm gia có thể khống
chế hạt giống cũng như việc gieo trồng ngô ở phủ thành này nhưng cũng
khó mà khống chế được việc ở nơi khác.
Hơn nữa, khống chế việc gieo trồng ngô cũng không phải dự định của
Liên Mạn Nhi.Ý định của nàng là từ nhà mình đem loại cây có sản lượng
cao này mở rộng gieo trồng ra nơi khác.
Đương nhiên với tư cách “người đi đầu được hưởng lợi” trong quá trình mở rộng này nàng cũng được lợi không ít rồi.
Có thể nói tâm địa Liên Mạn Nhi thiện lương nhưng cũng không phải bồ
tát địa từ đại bi phổ độ chúng sinh.Nàng không muốn độc chiếm cây ngô
này, muốn cho càng nhiều người nữa có cơm no nhưng trước hết việc đó
phải không ảnh hưởng tới mục tiêu của nàng.Đầu tiên là nhà mình phải có
cơm no đã.
Như chuyện cây ngô này, ý định cụ thể của nàng là trước hết bán ngô
non kiếm được tiền, sau đó lại bán hạt giống ngô kiếm được một khoản
nữa.Ngô non bán được càng nhiều tiền, tương lai tác dụng với việc bán
hạt giống ngô càng lớn.
người ở cùng một chỗ, cả nhà đều không yên.Là nàng dâu kia khắc Tú nhi
đấy. Ta nghe xong liền biết chuyện này vậy là không thể thành được rồi.
Ta cũng không thể vì Tú nhi mà làm cho nhà đó mất một con dâu khác.” Chu thị nói.
Dí nhiên là lởi vì nguyên nhân như vậy mà cuộc hôn nhân này mới không thành đấy, con mắt của Liên Mạn Nhỉ đảo vòng quanh, có hiểu được một
chút.
“Tứ ca ” Liên Tú Nhi ngồi ở trên giường gạch hướng tới Liên Thủ Tín
nói. Trong tay nàng cầm nghịch nghịch một chiếc khăn mới màu đỏ tươi, ở trên khăn có cái kim tam sự (chính là cái bộ dụng cụ dùng để cắt móng
tay, chỉa răng, lấy rái tai của ngày xưa). Gia đình Liên Mạn Nhi vừa vào tới cửa, Liên Tú Nhi liền mang kim tam sự ra nghịch nghịch tạo nên
tiếng kêu đinh đinh đang đang.Thỉnh thoảng nàng còn liếc mắt nhìn về
phía Liên Mạn Nhi và Liên Chi Nhi. Rõ ràng đây là lên thị trấn có được
món đồ mới lạ muốn đem ra khoe khoang trước mặt Liên Mạn Nhi cùng Liên
Chi Nhi .
Dường như Liên Mạn Nhi có thể hiểu rõ ý tứ Liên Tú Nhi.Lễ vật đính
hôn Ngô gia mang tới cho Liên Chi Nhi nhi có kim tam sự làm bằng vàng
bạc có gì là quý hiếm đáng tự hào.Nàng Liên Tú Nhi đây vào thành chơi
một hồi cũng có đấy.
Việc hôn nhân không thành, Liên Tú Nhi dường như không hề khổ sở,
thậm chí tâm tình còn có vẻ rất tốt. Nghĩ kỹ lời Chu thị vừa nói, trong
lòng Liên Mạn Nhi không khỏi bội phục Liên Tú Nhi.
“Tứ ca, ta ở trên thị trấn có nghe nói, ca trồng được kim ngọc mễ gì
đó ăn rất ngon phải không?” Liên Tú Nhi tiếp tục hướng Liên Thủ Tín nói
“Tứ ca, sao ca lại không mang chút ít kim ngọc mễ đo qua cho ta và cha
mẹ nếm thử?”
“Ta và mẹ lúc trở lại đều đáp ứng Kim Tỏa Và Ngân Tỏa rồi, kim ngọc mễ này sẽ cho bọn hắn ăn đủ.”
Nghe được hai chữ ĂN ĐỦ, khóe miệng Liên Mạn Nhi không khỏi nhếch lên.
“Tứ ca, sao ca lại không nói gì vậy?”Liên Tú Nhi thấy Liên Thủ Tín
không đáp lời, liền tiếp tục truy vấn, “Ca không phải tiếc của không nỡ
cho chúng ta đấy chứ?”
Chu thị trừng mắt hướng Liên Tú Nhi lớn tiếng nói”Con còn không có
thấy người ta không dám nói tiếp gì nữa hay sao ngươi còn hỏi cái gì?”
“Cái đó người ta bán ra tiền đấy, ngươi xem trong mắt người ta, ta có
giá trị bằng số tiền kia sao, vậy mà con còn dám mở miệng hướng người ta đòi ăn.”
Chu thị mắng xong Liên Tú Nhi, lập tức liếc nhìn về phía Liên Thủ Tín.