Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ
Chương 345 : Cáo trạng
Ngày đăng: 16:50 18/04/20
Edit: Lãnh Phong
Beta: Sakura
Chu thị biểu hiện ra là đang mắng Liên Tú Nhi, nhưng mỗi câu bà đều
mắng cho Liên Thủ Tín nghe đấy, đây là bà đang tạo áp lực cho Liên Thủ
Tín.
“Đồ ta muốn, con không muốn cho ta, vậy con xem ta người mẹ ruột đây
ra cái gì? Không đáng một xu đúng không? Đem những thứ của cải vật chất
bên ngoài coi trọng hơn cả mẹ ruột mình.Con là kẻ bất nhân bất nghĩa bất hiếu.”Đây là những ý ngầm trong lời nói của Chu thị.
Cái này gọi là cùng một ý nghĩa có trăm nghìn cách nói.Chu thị là
người trước giờ một khi đã mở miệng nói chuyện mới mở miệng nói chuyện,
chưa bao giờ chịu thiệt thòi. Bà chính là muốn đâm chọc, xỏ xiên ngươi
làm cho ngươi không thoải mái.
Lúc đầu Liên Mạn Nhi tưởng rằng Chu thị trời sinh vốn đã như vậy
nhưng sau đó nàng mới nhận ra không phải với ai Chu thị cũng đối xử như
thế. Ví dụ như với Liên Tú Nhi, Chu thị cũng không ác miệng như vậy, hay với những khách nhân đến chơi nhà, Chu thị nói chuyện với các nàng cũng là cười cười nói nói làm cho người ta còn tin rằng nàng là một người
rất cởi mở, hiểu lý lẽ.
Cho nên mới nói, Chu thị đây cũng là nhìn người mà mở miệng, đối với
con trai và con dâu, thói quen của bà chính là tìm cách làm sao cho các
con không thoải mái. Chu thị cũng phải biết chắc chắn là hai người Liên
Thủ Tín và Trương thị mềm lòng, lương thiện, muốn giữ thể diện, hiếu
thuận với bà nên bà mới có thể trước hay sau lúc ở riêng vẫn đối đãi như vậy với vợ chồng này.
Mỗi khi Liên Mạn Nhi thấy bắt đầu khó chịu, nàng lại nghĩ lại Chu thị cũng đã lớn tuổi, lại là mẹ ruột của Liên Thủ Tín nên lại cố gắng nhẫn
nại, không chấp nhặt với Chu thị. Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng mỗi lần Chu
thị nói chuyện khó nghe vẫn làm cho tâm trạng nàng không thoải mái,
không sao tốt lên được.
Chu thị liếc mắt nhìn Liên Thủ Tín, dường như là đang đợi Liên Thủ Tín chịu khuất phục.
“Mẹ, vườn ngô đã bán cho Vũ chưởng quầy rồi, cũng đã ghi khế ước giấy trắng mực đen rồi.Vũ chưởng quầy còn phái tiểu nhị mỗi ngày đều tới để
trông coi” Liên Thủ Tín thật thà nói.Một tấm lòng son của hắn đến thăm
Chu thị lại bị mấy lời trách móc liên tiếp của Chu thị và Liên Tú Nhi
dội cho gáo nước lạnh rồi.
“Con và cha bọn nhỏ cũng đang định chờ một thời gian nữa thương lượng lại một chút với Vũ chưởng quầy, bất kể là bao nhiêu tiền cũng để lại
mấy bắp kính hiếu cho cha mẹ nếm thử” Trương thị thấy Liên Thủ Tín khó
xử lại tiếp lời: “Hộ nông dân như nhà chúng ta, dù trước kia chưa ở
riêng hay sau này cũng đều có quy củ không đổi: sản vật làm ra được nếu
bán được lấy tiền thì trước tiên đều để bán lấy tiền chưa có nghe qua ai nói là để trong nhà miệng rộng ăn thoải mái trước.”
“Mặt mũi đều do việc mình làm mà ra đấy, không phải ai để cho mặt mũi là ngươi liền có mặt mũi đâu” Liên lão gia tử liền nói: “Ngươi cứ che
chở cho con như vậy, ngươi xem mình bảo hộ con bé thành cái dạng gì rồi. Nuông chiều con cái là giết chúng nó. Ta đã nói với ngươi biết bao
nhiêu lần rồi sao ngươi không nhớ chút nào vậy?”
“Có khi nào ta nuông chiều Tú nhi hả? Ngươi xem thời gian qua, Liên
gia chật vật khốn khó, ta có muốn nuông chiều con thì cũng phải có thứ
để mà nuông chiều chứ. Ngươi từ đâu nhận lấy tức giận mà không dám nói
lại người ta lại quay về đây thấy chúng ta dễ bắt nạt mà trút giận…”
Liên lão gia tử quát: “Ngươi người đàn bà càn quấy vô lý này, ta
không muốn nói chuyện với ngươi nữa. Tú nhi, con ra vườn cùng ta làm
việc. Không làm việc, con cũng không biết người nông dân vất vả như thế
nào.”
Chu thị lập tức nói: “Làm cái gì mà làm, bây giờ đã là giờ nào rồi.”
Liên lão gia tử lại càng lớn tiếng nói: “Không làm việc cũng đừng
nghĩ tới chuyện ăn cơm. Hôm nay con bé không làm hết mai sẽ để cho con
làm tiếp…”
Một hồi nói qua nói lại, chỉ còn nghe thấy bước chân từ trong phòng
đi ra.Liên Mạn Nhi và tiểu Thất liếc nhau một cái vội vàng chạy về
phòng, đóng cửa lại chỉ để hở một khe nhỏ để hai chị em nhòm ra bên
ngoài.
Liên lão gia tử bước nhanh từ phòng trên ra đi vào trong vườn, Liên Tú Nhi gạt lệ theo sau.
Liên lão gia tử chỉ vào những cây thuốc lá trong vườn hướng Liên Tú
Nhi nói: “Tách hết lá trong vườn. Không đem cả vườn thuốc lá này tách
xong, đêm nay ngươi cùng đừng quay về phòng nghỉ ngơi.”
Liên Tú Nhi vừa lau nước mặt vừa ngồi xổm xuống đất bắt đầu tách lá
cây.Thời điểm Liên lão gia tử nổi giận, đến Chu thị cũng phải nhượng
bộ.Liên Tú Nhi lại càng không có cách nào khác.
Không biết có được mâm cơm vất vả thế nào.Giờ để cho Liên Tú Nhi làm
việc nhà nông để cho nàng hiểu được nông dân vất vả ra sao, đây đúng là
biện pháp tốt.
Liên Mạn Nhi và tiểu Thất, hai tỷ đệ nhìn nhau mà nhe răng cười rộ lên.