Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 346 : Tướt ô mễ

Ngày đăng: 16:50 18/04/20


Trương thị đi ra ngoài đã nhìn thấy Chu thị từ phòng trên đi ra vườn.



Chu thị nhìn thấy Liên Tú Nhi ngồi xổm tách lá cây liền đau lòng:

“Cũng không có ai lòng dạ độc ác như ngươi a.Tú nhi không phải là con

gái ruột ngươi hay sao? Trời tối như vậy mà ngươi còn bắt nàng đi tách

lá cây.Đây là việc con bé có thể làm sao?”



Cái gọi là tách là cây chính là đem những lá đã to, dài hết cỡ tách

ra tránh để hao phí dinh dưỡng cho những lá non cần lớn lên.Làm việc này phải ngồi xổm xuống. Mà lá cây cũng ngang tầm đó, trên người, trên mặt

đều bị lá cây quẹt qua quẹt lại, trên tay cũng dính dầu lá rơi ra. Dầu

cây thuốc lá sẽ khiến bàn tay thâm đen, mùi cũng rất khó chịu.



Liên lão gia tử cứng rắn trả lời: “Đều là việc người khác có thể làm được sao Tú nhi lại không thể làm?”



Ký thật là trong lòng Liên lão gia tử cũng đau lòng Liên Tú Nhi đấy.

Ông để Liên Tú Nhi làm việc này nhưng chính ông cũng bắt tay vào làm

thậm chí còn cố gắng làm nhanh hơn một chút so với bình thường bởi vì

chính ông làm được nhiều hơn một chút cũng đỡ cho Liên Tú Nhi bớt việc

phải làm đi một chút. Chỉ là lời nói như vậy ông lại không thể nói ra

với Chu thị. Mà rõ ràng là Chu thị cũng không hiểu được dụng tâm lương

khổ của Liên lão gia tử.



Liên Tú Nhi vừa tách lá cây, vừa lấy tay lau nước mắt thành ra dầu

cây cũng dính lên mặt, lên mắt, mắt nàng càng đỏ hơn, càng khó chịu hơn. Tuy là con gái nhà nông nhưng vì trên nàng có mấy anh trai và chị dâu,

mấy cháu trai cũng đều lớn tuổi hơn nàng nên Liên Tú Nhi từ nhỏ đã không phải làm việc gì khổ. Việc tách lá cây như vậy chính Liên Chi Nhi và

Liên Mạn Nhi cũng đều không thích làm chứ đừng nói gì tới Liên Tú Nhi.



Liên Tú Nhi đỏ hồng mắt nhìn Chu thị, nàng hi vọng Chu thị có biện pháp cho nàng về phòng.



Chu thị cũng muốn cho nàng về phòng nhưng Liên lão gia tử hôm nay vừa nóng giận lại vừa cứng rắn, bà cũng không dám làm trái. Nếu như đúng

lúc này có người ra nhận làm thay thì bà có thể đem Liên Tú Nhi về phòng rồi



Trên nhà lớn, một nhà Liên Thủ Nhân đều có ở nhà nhưng không một ai

là người có thể làm được việc.Đông sương phòng, Liên Thủ Nghĩa, Hà thị

cùng mấy đứa trẻ đều không ở nhà, chỉ còn lại Nhị Lang và Triệu Tú

Nga.Triệu Tú Nga chắc chắn sẽ không có khả năng nàng ta tới giúp đỡ. Nhị Lang bị Triệu Tú Nga giữ chân ở trong phòng cũng không thể ra giúp.

Tiếp theo là phía Tây Sương phòng. Hai nhà lão tam và lão tứ đều đủ

người ở nhà nhưng không một ai vì nàng mà đứng ra giải vây.



“Đồ con rùa. Đồ con bê. Một lũ lòng lang dạ sói. Lương tâm đều để cho chó nó ăn mất hết rồi hay sao a.” Chu thị lẩm bẩm mắng chửi. Không có

người tới giúp, bà vừa đau lòng Liên Tú Nhi vừa sốt ruột cũng chỉ có thể cắn răng chui vào trong vườn tách lá.



“Không có ai làm thì ta làm. Để cho ta vất vả mà chết đi, cho đám rùa rụt đầu kia đều vui vẻ.” Chu thị vừa tách là vừa mắng chửi người.Lần

này nàng mắng lớn tiếng, cố ý để người trong nhà nghe thấy.
sau ô mễ sẽ to ra, biến sang màu đen, không chỉ không ăn được mà còn lây sang lá cây, ảnh hưởng đến thu hoạch.



Ở thời đại này không có thuốc chữa bệnh này cho cây nhưng cũng may ô

mễ không dễ phát tán trên diện rộng. Trái lại nhờ vào nông dân gieo

trồng có kinh nghiệm phong phú, ô mễ có xuất hiện cũng tương đối ít.Mà

chỉ cần vào thời kỳ đầu khi ô mễ mới xuất hiện, tách nó xuống là có thể

giải quyết vấn đề.



Việc này gọi là tướt ô mễ.



Mà lúc này, ô mễ được tướt xuống là mỹ vị bọn họ yêu nhất. Vừa có thể ăn sống, vừa có thể mang về nhà nhúng với tương để ăn. Ngoài để bọc đậu hủ nhúng tương ăn, còn có thể hầm cách thủy và khoai tây, đậu giác.



Liên Mạn Nhi, Ngũ Lang, tiểu Thất cầm chia nhau ăn một phần ô mễ, sau đó tách ra, mỗi người cầm hai cái rổ tiến về phái trước, tìm tướt ô mẽ

Lá cây cao lương quẹt trên da có chút đau đau, ngưa ngứa nhưng với đứa

trẻ nhà nông, một chút đó cũng không làm giảm khoái hoạt tìm kiếm ô mễ

của bọn chúng.



Tìm được ô mễ, tách ra ai cũng không ăn.



“Cầm về nhà đi, trưa ta mua lấy một cân đậu hũ, làm bọc đậu nhúng tương ăn.” Liên Mạn Nhi tính toán như vậy.



Ngũ Lang cùng tiểu Thất đều đống ý. Liên Thủ Tín càng hiển nhiên là không có ý kiến gì.



Tìm tòi xong một mảnh cao lương, tách ô mễ ra cũng được nửa rổ.



Liên Mạn Nhi nhìn nửa rổ ô mễ có chút phân vân.Ô mễ không nhiều lắm

chứng tỏ cao lương phát triển tốt, nàng nên vui mừng mới phải.Thế nhưng

sâu trong tâm nàng lại hi vọng có thể tướt thêm được nhiều ô mễ hơn chút nữa đấy.



Cạnh ruộng cao lương là ruộng ngô.Ruộng ngô không có ô mễ, cây ngô

phát triển rất tốt, từ bên ngoài nhìn vào đã có thể nhìn thấy ngô bắt

đầu ra bắp rồi.



Bởi vì phân chuồng nhiều, nước mưa năm nay lại đầy đủ, bất kể là cao lương hay ngô đều phát triển rât tốt.



Đi về phía đầu ruộng, Liên Thủ Tín tìm người canh đồng cùng nói

chuyện.Liên Mạn Nhi ngồi xổm xuống ngay ruộng khoai lang quan sát dây

khoai. Theo như dây khoai mọc bên trên, có thể khẳng định, củ khoai dưới đất cũng rất khả quan. Cây ngô lại thêm khoai lang, nàng năm nay không

chỉ có lộc ăn no bụng lại có thể kiếm lớn được thêm một khoản nữa. Điều

này thật làm cho người ta cao hứng.Liên Mạn Nhi không nhịn được hé miệng cười.



“Tứ thúc, Mạn Nhi tỷ, nhanh về nhà, trong nhà người đến.” Liên Diệp nhi vội vã chạy về phía đầu ruộng, cao giọng hô.