Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ
Chương 348 : Dấu vết tuổi tác
Ngày đăng: 16:50 18/04/20
Từ phía xa, những người kia đều hạ kiệu xuống ngựa, bước về phía Trầm Lục.
Trầm Lục cũng không để ý tới đám người đó mà quay người nhìn cánh
đồng mênh mông. Bởi vì có binh sĩ hộ vệ nên đám người kia đều bị ngăn
lại, một thủ hạ chạy tới hỏi Trầm Lục xem hắn có muốn gặp mấy người kia
không. Trầm Lục không quay đầu lại chỉ khẽ gật đầu liền có người dẫn mấy người kia tới bái kiến Trầm Lục.
Trầm Lục lúc này mới chậm rãi quay đầu, nhẹ nhàng giơ tay cho mọi người đứng lên.
“Nơi này cũng xem xong rồi, quay trở về thôi.” Trầm Lục nói xong cũng nhấc chân đi trước.
Mọi người nhất loạt theo sau. Trầm Lục không cưỡi ngựa cũng không
ngồi xe, mấy người kia cũng đành cho ngựa và xe nhà mình đi về trước còn bản thân thì đi bộ theo sau Trầm Lục.
Trầm Lục đi vài bước chợt dừng lạ chỉ vào mấy cây cao lương bị dẫm gãy ở ven đường.
“Kẻ nào đã đạp lên những gốc cao lương này?” Thẩm Lục quay đầu lại
nhìn huyện lệnh đang ở phía sau, đôi mắt xinh đẹp có chút nhíu vào, hàn
quang bắn ra.
Trầm Lục đột nhiên phát uy, binh linh đi theo hắn cũng nổi lên sát khí nồng đậm.
Huyện lệnh bị Trầm Lục nhìn lạnh cả sống lưng, trên trán lập tức đổ
đầy mồ hôi, quan lại và thân sĩ đi phía sau cũng bị hù dọa đến nỗi mặt
xám như tro.
Thẩm Lục lại nghiêm nghị hỏi một câu: “Hoa màu này là do ai dẫm lên?”
Mấy người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi. Những người này nếu không
phải là quan lại cũng là thân sĩ, đại đa số là gia tư hào phú vì nịnh bợ Trầm Lục mà chạy đến đương nhiên sẽ không đem mấy cây hoa màu này để
vào mắt nhưng cũng không ngờ tới Trầm Lục xuất thân từ một võ quan thế
gia mà vì mấy cây hoa màu này tức giận với bọn hắn.
Vị huyện lệnh đành quay lại phía sau nói nhỏ với mọi người: “Là do ai làm thì đứng ra chịu ngay, đừng để liên lụy tới mọi người.”
Cuối cùng, một tiểu quan béo ục ịch bước ra nhận hoa màu này là do
hắn làm hỏng. Tiểu quan đó lại quỳ xuống trước mặt Trầm Lục khóc nói
không phải do hắn cố ý mà là do mấy người tranh đoạt lối đi, hắn bị chèn đẩy sang bên cạnh nên mới không cẩn thận dẫm lên mấy cây hoa màu.
Trầm Lục lạnh lùng nói: “Đại Minh triều ta lấy nông làm gốc. Mấy cây
hoa màu này là mạng sống của người nông dân, là căn cơ của Đại Minh
Trầm Khiêm nói: “Ngũ Lang sang năm đi thi, ta cũng muốn đi khảo thí.”
Liên Mạn Nhi nói: “Ca ta mười ba tuổi đó. Tiểu béo ngươi thì mới bao
nhiêu, cũng mới được vài năm đèn sách.Ngươi đợi đến lúc cùng tiểu Thất
đi thi cũng không sai biệt lắm.”
Thẩm Khiêmnhìn Ngũ Lang lại nhìn tiểu Thất cố mạnh miệng: “Ta cũng mười ba tuổi rồi.”
“Vậy hả?” Liên Mạn Nhi ngạc nhiên nhìn tiểu Thất cẩn thận đánh giá
lại một phen.Thẩm Khiêm lớn lên tròn vo, con nhà giàu có nên nước da
trắng, lúc đầu, Liên Mạn Nhi còn cho rằng hắn bằng tuổi tiểu Thất về sau tiếp xúc nhiều hơn nàng nhận ra tiểu béo có lẽ lớn hơn tiểu Thất. Nhưng chắc chắn tiểu béo không có khả năng bằng tuổi Ngũ Lang. Tâm lý tiểu
hài tử muốn tỏ ra đã là người lớn nói xạo thêm vài tuổi cũng không hiếm
thấy.
“Này.Tiểu Trầm béo, ngươi cùng ca ca ta so thử xem, ngươi đâu giống
người đã mười tuổi.”Liên Mạn Nhi nghiêm mặt nói.Khoác lác cũng phải xem
thực tế chứ tiểu béo.
Trầm Khiêm nhìn Ngũ Lang trong lòng đem hai cái đầu so so lập tức
nói: “ban nãy ta nhầm, kỳ thật năm nay ta mười tuổi rồi. Mạn Nhi, ngươi
năm nay bao nhiêu tuổi?”
“Nói dối.” Liên Mạn Nhi trừng mắt.
“Đượn rồi, kỳ thực năm nay ta mới mười một tuổi.” Trầm Khiêm sờ sờ lên cái mũi lại nói tiếp.
“Vẫn nói láo.”Liên Mạn Nhi lại trừng tiểu béo.
“Ta nói thật” Thẩm Khiêm lập tức biện bạch nói: “Ta thật sự đã mười một tuổi. Chỉ là lúc ta mới sinh thì hơi nhỏ mọt chút”
Tiểu Thất cười nói: “Tỷ ta mới mười một tuổi. Ngươi còn không cao bằng tỷ ta.Ngươi chỉ cao hơn ta một chút.”
“Không thể nào. Ta cao hơn Mạn Nhi.” Trầm Khiêm nói. Thấy bọn Liên
Mạn Nhi đều không tin, hắn vội la lên: “Không tin. Không tin thì chúng
ta đo thử một lần. Ta chắc chắn cao hơn Mạn Nhi.”
Tiểu Thất hỏi: “So bằng cách nào?”
“Ta…” Trầm Khiêm ngẩng đầu thấy gốc dương thụ bên cạnh, con mắt lập tức sáng ngời: “Ta dựa vào thân cây này để so.”