Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 351 : Điểm mấu chốt

Ngày đăng: 16:50 18/04/20


Edit:Candy

“Các ngươi mau lên, quay về sớm một chút.” Liên lão gia nói xong liền đứng lên.



Liên Thủ Nhân và Liên Kế Tổ hơi chần chừ, cũng đứng dậy đi theo.



Liên Mạn Nhi ở bên cạnh nghe thấy, tiện thể cười nói: “Ông nội, sao không ngồi lâu một chút?”



Liên lão gia liền nói: “Không ngồi, ta cũng phải trở về. Làm lỡ thời gian cả buổi, hôm nay vốn định tưới nước cho vườn

rau.”



Người một nhà đi ra ngoài tiễn Liên lão gia.



“Ông nội, buổi tối cũng không cần bảo bà nội xào đồ ăn gì

đâu. Đã có người tặng đồ ăn và điểm tâm cho chúng con, cha và

mẹ ta mới vừa rồi còn nói, muốn tìm đồ tốt đưa cho ông và bà

nội.” Đi tới cửa, Liên Mạn Nhi liền nói.



“Đúng vậy, cha, để con mang món ăn đi qua, đừng làm cho mẹ bận rộn nữa.” Liên Thủ Tín cũng nói.



Liên lão gia nói: “Để cho mẹ con làm, đồ người ta tặng, giữ lại cho bọn nhỏ ăn.”



“Cha, đây là một phần dành cho cha, lúc nào cũng có đồ

tặng.Lần này có không ít đồ, bọn nhỏ vẫn còn có đồ ăn.” Trương

thị nói.



Liên lão gia vừa rồi ở bên ngoài, đã thấy những thân sĩ kia

tới tới lui lui, tặng cho cửa hàng rất nhiều hộp, nghe Liên Thủ Tín và Trương thị nói vậy, cũng không từ chối nữa. Liên lão

gia thầm gật đầu, trong lòng rất dễ chịu. Đây không phải là ông tham ăn, nhưng ông thích cách làm này của Liên Thủ Tín và

Trương thị.



Liên Thủ Tín và Trương thị, mặc dù nói chuyện không khéo,

nhưng tâm địa cũng không xấu, là đôi vợ chồng hiếu thuận, kính

trọng người già, là người coi trọng cấp bậc lễ nghĩa. Sau khi ở riêng rồi, hễ là làm đồ ăn ngon, hoặc là mời ông đi qua ăn,

hoặc là sai bọn nhỏ tặng một phần qua cho ông. Chính vì đôi vợ chồng này như vậy, nên tất cả mấy hài tử trong nhà đều bị

ảnh hưởng, giống như Liên Mạn Nhi, ngũ lang, tiểu Thất và Liên

Chi Nhi, không cần người lớn trong nhà nói, gặp phải chuyện như

thế cũng sẽ chủ động lo liệu.



Tâm địa thuần lương, trong lòng đều có ông và Chu thị, như

vậy thì chuyện ngày hôm nay hắn yêu cầu, Liên Thủ Tín mới đồng ý.



Chẳng qua Liên Thủ Tín cũng không khôn khéo. Chuyện này có ông trông nom chỉ bảo cho, chỉ bảo, cũng không sai biệt lắm.



Liên lão gia mang theo Liên Thủ Nhân và Liên Kế Tổ, tâm tình tốt mà thẳng bước đi.



Tiễn Liên lão gia tử xong, người một nhà Liên Mạn Nhi lại quay vào trong cửa hàng. Trương thị bắt đầu thu dọn hộp đựng thức

ăn người ta đưa tới. Mang thức ăn thu dọn lại, cùng Liên Thủ Tín và mấy hài tử bàn bạc xem phân chia như thế nào.
Dù sao cũng là chuyện tâm niệm nhiều năm, mắt thấy lại có hi vọng, ai mà không muốn chứ.



Liên Mạn Nhi cảm thấy Liên Thủ Nhân không tốt, nhưng Liên lão

gia tử là phụ thân, trong mắt của ông, Liên Thủ Nhân khẳng định

không phải giống như trong mắt của Liên Mạn Nhi. Cha mẹ và con

cái, huyết mạch tình thân, cho dù đã từng thất vọng đau khổ,

từng máu lạnh, có mấy người có thể kiên trì đến cùng, chỉ

cần có một tia Xuân phòng, trái tim và lòng cũng sẽ ấm lại

lần nữa.



Mà Liên lão gia muốn cho Liên Thủ Nhân làm quan, là vì Liên

gia, đồng thời cũng thương tiếc Liên Thủ Nhân. Hắn cho rằng, chỉ có làm quan thì Liên Thủ Nhân mới có thể có một cuộc sống

tốt. Cấm Liên Thủ Nhân ở lại trong thôn nửa năm, trong lòng Liên

lão gia tử càng kiên định điều này hơn.



Đôi khi, cha mẹ không công bằng, có lẽ không phải là do yêu

thích người con nào hơn, mà là do gia tộc, là loại kéo dài theo bản năng.



Nhưng mà, ở Liên gia, người Liên lão gia tử yêu thương nhất, cuối cùng vẫn là Liên Thủ Nhân.



“Cha, vậy cha nói thế nào?” Liên Mạn Nhi liền hỏi.



“Còn có thể nói gì, ông nội con bảo cha làm chuyện khác, thì

cha không có gì để nói, nhưng riêng chuyện này, cha không thể đồng

ý.” Liên Thủ Tín liền nói. “Cha không có bảnh lãnh này. Hơn

nữa, đây cũng không phải là chuyện cá nhân.”



Liên Thủ Tín để bát cơm xuống, sắc mặt có chút nghiêm túc.



“Chúng ta làm người, chủ yếu phải biết an phận. Trầm Lục gia và

chúng ta, đều là người ta giúp đỡ chúng ta, không có ngài ấy mua rượu nho của chúng ta, không có ngài ấy cho ta hạt giống bắp ngô,

chúng ta có thể có ngày hôm nay à. Ta hiểu được làm người phải

biết ơn nghĩa. Nói đến báo ơn, ta có thể làm cho người ta cái

gì? Ta cái gì cũng không thể làm cho nhà người ta, lại còn

cầu nhà người ta làm một chuyện lớn như vậy. Nhà người ta đối

xử với ta như thế, ta cứ như vậy báo đáp người ta sao?”



“Tuyệt đối không thể làm chuyện này. Nếu ta làm như vậy, thì ta sẽ trở thành loại người gì?” Liên Thủ Tín nói xong, lại bưng

bát cơm lên, cúi đầu ăn cơm.



Liên Mạn Nhi nhếch môi cười. Quả nhiên đúng như nàng đoán,

bản tính của Liên Thủ Tín như thế cũng tốt, phải công nhận là

Liên lão gia tử và Chu thị đã đem hắn dạy dỗ tốt vô cùng. Liên

Thủ Tín chính là một người an phận, là một nông dân biết ơn

nghĩa, hắn căn bản không biết trên đời này còn có hai chữ “luồn cúi” này.