Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 352 : Giải nóng

Ngày đăng: 16:50 18/04/20


Edit: Leticia

Chính vì Liên Thủ Tín là người như vậy, nên những năm này hắn luôn

phải chịu mệt nhọc, xảy ra nhiều chuyện đến thế, nhưng sau khi ra ở

riêng, vẫn đối đãi nhiệt tình với cha mẹ và các huynh đệ khác, chỉ nhớ

rõ cái tốt của mọi người, mà tận lực xem nhẹ những cái không tốt.



Cũng chính vì Liên Thủ Tín là người như vậy, hắn mới sẽ không đồng ý

yêu cầu của Liên lão gia tử luồn cúi vì Liên Thủ Nhân. Mặc dù Liên lão

gia tử xuất ra những thẻ đánh bạc như hiếu đạo, thân tình, vinh quang

gia tộc, Liên Thủ Tín cũng sẽ giữ vững điểm mấu chốt này trong lòng của

hắn.



“Cha, vậy cha không đáp ứng, cơm cũng chưa ăn no đã phải trở lại rồi, ông nội rất tức giận sao?” Liên Mạn Nhi hỏi.



“Ta nói đạo lý với ông nội con, ông nội con là người phân rõ phải

trái, hẳn là được… , ” nói đến đây, ngữ khí của Liên Thủ Tín dừng một

chút, Liên lão gia tử là người thế nào, chuyện này hắn cũng không nói

ra, “Đợi từ từ, ông nội con có thể suy nghĩ cẩn thận việc này.”



“Ông nội con là người không muốn phiền toái người khác, cầu người

khác. Chuyện này cũng là vì Đại bá con.” Liên Thủ Tín thở dài, “Trước

kia ta nghe ông nội con nói tuổi thơ của ông khó khăn như thế nào, cũng

không cầu khẩn cái này hay cái kia, cuối cùng là đi theo người ta vào

thành, đi làm học đồ, làm công việc kiếm sống cực khổ nhất. Đại bá con

là người quá không ra gì rồi, phải khiến cho ông nội con nhìn thấy hắn

bây giờ, vai không thể gánh tay không thể cầm, nói cái gì mà niệm tình

mấy năm nay hắn đọc sách, cái gì mà có tài nhưng không gặp thời hay thế

nào đấy, lời kia ta sẽ không nói ra.”



“Vì hắn, những năm này cả nhà phải trải qua ra sao, cái này cũng chưa tính. Ông nội con không bao giờ vay tiền người ta, vì hắn, vay nặng lãi ông cũng vay. Hiện tại còn muốn yêu cầu Trầm Lục gia người ta. Đây đều

là Đại bá náo loạn đó, ông nội con không phải là người như thế!”



Liên Thủ Tín nói xong, cũng có chút kích động. Hắn hận Liên Thủ Nhân

không ra gì, liên lụy đến Liên lão gia tử, để cho Liên lão gia tử đánh

mất nguyên tắc làm người làm việc trước sau như một của ông.



“Ông nội nói với ta, nói Ngũ Lang và tiểu Thất nhà ta tuổi còn nhỏ,

hiện tại đọc kỹ sách, muốn xuất đầu, cũng phải vài năm nữa. Trầm Lục gia muốn giúp cũng giúp không được, không bằng thì hãy giúp Đại bá, Đại bá

đã là giám sinh rồi, chỉ cần thúc đẩy ở bên trên là được.” Liên Thủ Tín vừa nói chuyện, vừa nhìn về phía Ngũ Lang cùng tiểu Thất, “Hai người

các con cũng đừng có tâm tư gì, chỉ muốn dựa vào Trầm Lục gia người ta

cái gì đấy. Chính mình học bài tốt, chính mình thi đậu là thi đậu, thi

không đậu, về nhà mở cửa hàng điểm tâm, trồng trọt, cứ giống như thời
Liên Mạn Nhi đem giường gỗ đến chỗ thoáng mát, mấy mẹ con sẽ ngồi trên

giường để hóng mái.



“Vẫn là cái này mát mẻ a.” Liên Mạn Nhi ngồi ở trên giường, phẩy phẩy quạt hương bồ, thích ý mà nói.



Tiểu Thất cũng leo lên trên giường ngồi, nhưng hắn chỉ có thể ngồi một lúc, rồi lại phải cùng Ngũ Lang đi học ở tư thục.



Liên Thủ Tín cũng chỉ nghỉ ngơi được một lúc, đã bị người tìm đi có việc.



Trương thị và Liên Chi Nhi đã thu dọn cửa hàng thỏa đáng, rồi cầm làn may vá đi ra.



“Mạn Nhi, cho muội, muội quên đem gối theo này.” Liên Chi Nhi liền đưa một cái gối mát cho Liên Mạn Nhi.



Liên Mạn Nhi cười hì hì nhận, đặt ở bên trên chiếu.



Trương thị và Liên Chi Nhi đều ngồi xuống giường gỗ, ba mẹ con vừa

nói chuyện phiếm, vừa thiêu thùa may vá. Kỳ thật, là Liên Mạn Nhi nhìn

Trương thị và Liên Chi Nhi thiêu thùa may vá.



Liên Chi Nhi đang tại thêu một cái yếm, là để cho tiểu Thất đấy.

Trương thị thì là từ bên trong làn lấy ra một đầu mảnh vải đã được cắt

tốt rồi, may dọc theo đường biên của quạt hương bồ.



Cái quạt hương bồ này, tính cả cái Liên Mạn Nhi cầm trong tay, đều là Liên Mạn Nhi mới mua từ chợ Cẩm Dương trấn. Mùa này, cây quạt được tiêu thụ mạnh nhất. Các sạp bán quạt ở phiên chợ của Cẩm Dương trấn cũng bày đầy các loại quạt. Các văn nhân trí thức yêu thích nhất quạt giấy xếp,

các cô nương khuê các yêu thích nhất quạt lụa, còn có loại mang phong vị hương dã mười phần là các loại làm từ hàng lá mây tre, quạt làm bằng

tre trúc, mà được nông dân hoan nghênh nhất chính là quạt hương bồ.



Quạt hương bồ cũng được gọi là quạt lá cọ, chỉ dùng cây bồ quỳ, lá

mây tre mà chế thành. Bất kể là dùng vật liệu, hay là gia công đều rất

đơn giản, giá cả cũng rẻ. Quạt hương bồ to, chắc, dùng bền, nói hơi chút khoa trương là dùng để nâng một đứa trẻ mới sinh ra được mấy tháng thì

không thành vấn đề đấy. Hộ nông dân ở Tam Thập Lý doanh tử, cơ hồ mọi

nhà đều có hai ba cái quạt hương bồ, mặc dù dùng đầu năm nhiều khiến

phiến lá cây rạn nứt, cũng không nỡ ném đi, mà dùng vải vá lên khe hở

là có thể tiếp tục dùng.



Một nhà Liên Mạn Nhi là cuối thu năm trước ra ở riêng, thời điểm các

nàng ra ở riêng trong gia sản được chia cũng không có quạt hương bồ, chỉ có thể đi mua.



Hộ nông dân mua quạt hương bồ về, đều biết dùng vải may hết khe hở

bốn phía bên cạnh của quạt hương bồ, gọi là may đường biên, có thể phòng ngừa quạt hương bồ bị tổn hại, rạn nứt, để thời gian dùng quạt hương bồ có thể kéo dài được lâu.