Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 356 : Xuất Phục

Ngày đăng: 16:50 18/04/20


Cười đùa một trận xong, Liên Mạn Nhi mới ngồi xuống viết thư. Ở trong thư, nàng y theo chuyện cây ngô lần trước mà viết, kể chuyện bọn họ làm như thế nào trồng khoai lang, làm như thế nào phát hiện sản lượng khoai lang là rất lớn, cặn kẽ kể ra, cuối cùng là sản lượng khoai lang mà

nàng ước đoán. Dĩ nhiên, nàng ở trong lòng còn cường điệu nhắc tới giống khoai lang có được là từ chỗ Vương Ấu Hằng của Vương gia.



Sau khi viết xong, Liên Mạn Nhi đã đưa cho Vương Ấu Hằng đọc.



Vương Ấu Hằng xem xong gật đầu, cũng không có nói cái gì thêm.



Vương gia bọn họ giao du tất nhiên là rộng lớn, nhưng mà ở phủ Liêu

Đông làm việc, bọn họ không tiện vượt qua Trầm gia. Vương gia cùng Trầm

gia cũng có lui tới, Vương thái y đã từng mấy lần đi Trầm phủ, bắt mạch

cho lão thái quân của Trầm gia. Dĩ nhiên, hắn lựa chọn Trầm gia nguyên

nhân phần lớn là suy nghĩ vì Liên Mạn Nhi.



Nói thật, từ các mặt mà suy nghĩ, Trầm gia cũng là lựa chọn tất

nhiên. Cho nên hắn mới nói là hắn có thể làm chủ, mà cũng không cần đi

về nhà hỏi ý trong nhà.



Liên Mạn Nhi lại đem thư cho ngũ lang và tiểu Thất xem, lúc này mới

cất vào trong phong thư. Thời gian còn sớm, nàng tính toán hiện tại nên đưa thư đi quý phủ của Thạch thái y.



“Ta đưa muội đi.” Vương Ấu Hằng liền nói.



Từ thư phòng đi ra ngoài, Vương Ấu Hằng đã bảo Vương chưởng quỹ đem

khoai lang Liên Mạn Nhi đưa tới chọn vài củ tốt bỏ vào rổ nhỏ.



“Dù sao cũng phải làm cho người ta thấy vật thật mới được.” Vương Ấu Hằng nói.



Liên Mạn Nhi cũng không khách khí với Vương Ấu Hằng.



“Ấu Hằng ca, chờ muội trở về nhà rồi, sẽ đưa khoai lang thêm tới đây.” Liên Mạn Nhi liền nói.



Vương Ấu Hằng lại muốn gọi người chuẩn bị ngựa xe, nhưng bị Liên Mạn Nhi ngăn cản.



“Ấu Hằng ca, dù sao cũng không còn mấy bước đường, đi bộ là được, không mất bao nhiêu thời gian đâu.” Liên Mạn Nhi liền nói.



“Vậy cũng tốt.” Vương Ấu Hằng cười cười, không có gọi xe nữa, mà gọi tiểu nhị đưa cho hai cái ô làm bằng giấy dầu.



“Ấu Hằng ca, cầm dù làm gì, trời lại không có mưa.” Tiểu Thất liền nói.



Trẻ con nhà nông dân, cũng không được dạy nhiều như vậy. Mùa đông ở

trong đất làm việc dưới gió lạnh phương bắc, ngày hè ở dưới ánh mặt trời chói chang, bọn họ cũng có thể đùa vui vẻ. Chiếc ô giấy dầu là vật hiếm có, hơn nữa lúc trời mưa chỉ dùng để che mưa thôi. Bọn họ căn bản không có khái niệm che nắng này.


nay đã có hơn một trăm cân rồi, bọn nó rất thích ăn cái này.



Về phần một ít dưa chuột non còn lại thì được hái xuống, được Trương

thị rửa sạch lau khô, ném vào trong hủ lớn. Ướp muối một thời gian ngắn, sẽ thành dưa muốn, ngon nhất là ăn với cơm.



Còn dưa chuột già vừa thô vừa to, từ màu xanh đã biến thành màu vàng, thì không thể giữ lại ăn. Dĩ nhiên, nếu có người muốn ăn thì cũng không có ai đi ngăn cản hắn, dưa chuột già ăn sống thì không ngon, nhưng nếu

gọt bỏ vỏ mang đi nấu canh, thì nó lại có mùi vị rất đặc biệt. Đem dưa

chuột già cắt ra, hạt dưa chuột bên trong đã biến thành cứng hơn. Những

thứ này, Liên Mạn Nhi đều cẩn thận cất vào, giữ lại sang năm làm giống.



Về phần cây đậu giác non, cũng nhặt một ít đậu giác to giữ lại, lúc

này đã già và hơi khô khô rồi, đem da đậu giác tách ra, nằm trọn bên

trong, hạt đậu đã già và cứng, cái này cũng phải cẩn thận mà cất đi, giữ lại sang năm làm giống. Về phần những cái vỏ đậu giác, bởi vì phía trên có sợi vừa dài vừa cứng, dạ dày con người sẽ không cách nào tiêu hóa,

nên cũng bị ném vào chuồng heo đi nuôi heo.



Tiếp theo chính là cà. Còn lại là cây ớt, rau hẹ, có thể trồng lâu

thêm một thời gian ngắn. Rau hẹ có thể vẫn ăn được vào cuối thu, mà cây

ớt, khi vừa trồng có trái màu xanh khi trưởng thành thì có màu đỏ, hái

xuống đem chúng đi phơi không, là cất giữ tiện nhất.



Như vậy, vườn rau xanh hết thì sẽ còn ra nhiều đất trống . Cả nhà Liên Mạn Nhi lại bắt đầu bận rộn với món ăn mùa thu.



Món ăn mùa thu vẫn là đậu giác và dưa chuột như cũ. Bất quá đậu giác

và dưa chuột của mùa hè không giống như của mùa xuân. Dưa chuột mùa hè

là dưa chuột khô, mà loại mùa xuân cũng có một tên gọi tương thích, tên

là dưa chuột nước. Đậu giác còn lại là phiến đậu giác, đây là cách nói

của Trương thị, nhưng trên thực tế chính là cây đậu cô-ve.



Củ cải trắng, rau cải cũng được trồng rất nhiều, hạt giống cũng không thành vấn đề, nhà Liên Mạn Nhi lại trồng ít quả cà, chính là giữ lại về sau phơi nắng làm đồ ăn mùa đông.



Mùa hè qua rồi, cây ngô ở bên trong vườn rau xanh đã bán rồi, Liên

Mạn Nhi liền đem các khoản gom lại, rồi đưa kết quả cho mấy người Trương thị xem. Người một nhà đều cười không ngậm miệng được. Lúc trước tính

toán dư giả là ba trăm tám mươi bốn lượng, cuối cùng tính tiền chính xác lại, bạc thực thu của các nàng là ba trăm chín mươi sáu lượng lẻ tám

tiền.



Đây là một số bạc lợi nhuận lớn nhất từ khi các nàng ở riêng đến nay, lợi nhuận so với năm trước bán rượu nho còn nhiều hơn, mọi người có thể không vui sao?



“Mẹ, cây ngô non trong đất chúng ta, còn có thể bán trên mấy trăm

lượng nữa.” Nhìn bộ dạng người một nhà mừng rở, Liên Mạn Nhi liền cười

nói.