Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 358 : Mùa Thu Hoạch

Ngày đăng: 16:50 18/04/20


Edit: Tiểu Tuyền

Chu thị đập đôi đũa xuống xong, đồng thời mặt cũng trầm xuống. Bà trừng mắt nhìn về phía Liên Thủ Tín.



“Ăn cơm, ăn cơm.” Liên lão gia tử cảm thấy được cảm xúc của Chu thị,

lập tức mở miệng nói, “Cầm chén , gắp cho mẹ con một ít sủi cảo. Lão

Tứ, cha sẽ không giữ con lại. Con mau trở về ăn cơm đi.”



Liên lão gia tử hướng Liên Thủ Tín phất phất tay, ý là để cho Liên Thủ Tín đi nhanh lên.



Liên Thủ Tín dĩ nhiên hiểu, nhanh chóng cất bước đi ra phía ngoài.



“Cho ta sủi cảo gì chứ?” Không đợi Liên Thủ Tín ra khỏi cửa, Chu thị

đã ngăn ở cửa mà mắng lên, “Ta đối với người ta có công lao gì, ta làm

gì có mặt mũi ăn sủi cảo nhà người ta. Từ trong ruột ta bò ra, uống sữa

của ta, trưởng thành rồi, liền không cần ta nữa, trong đôi mắt của người ta ai mà nhìn nhận ta đâu? Ta là ai là ai chứ? Đi ngay mặt thấy ta, nên cắn răng gọi ta một tiếng. Quay lưng đi, thì trong lòng không biết là

mắng ta thành cái gì kia. . . . . . . Vương bát đản, hiện tại trong mắt

nó còn có ai hả? . . . . . . Đừng cho ta sủi cảo, cho ta ta liền ném

dưới đất, ta là lão bất tử , ta không xứng ăn đồ ăn nhà của ngươi. . . . . .”



Vừa mắng, Chu thị vừa ủy khuất, vành mắt cũng đỏ lên.



Liên Mạn Nhi đứng ở cửa nhìn thấy rất rõ ràng, thầm nghĩ, Chu thị như vậy, bản lĩnh khó lường cũng có thể coi là hạng nhất. Thật là không

biết, thế giới quan của bà điều kỳ diệu làm sao mà tồn tại? Những thứ

đưa ra không phải chỉ là lý thuyết thôi, hơn nữa từ trong lòng ra ngoài, nàng cảm thấy bà ấy để ý tới, cũng là chuyện người khác không đúng,

cũng là người khác bạch nhãn lang. Dưới gầm trời này, thì cũng chỉ có

một mình bà là người tốt. Là có lòng tốt.



“Được rồi, được rồi , hôm này sinh nhật của lão Tứ, hắn mang sủi cảo

đến cho chúng ta thôi, trời đang yên bình không mưa mà bà nổi sấm chớp

gì?” Liên lão gia tử nhìn Chu thị, bực mình gần chết, “Làm thế này thì

con cháu có gì là không đúng? Bà đang muốn tìm người xì a? Ăn cơm, đều

ăn cơm. Lão Tứ. Không có chuyện gì đâu, mẹ con là thế đó, con về nhà ăn

cơm của con đi. Gì cũng đừng để ở trong lòng.”



“Dạ.” Liên Thủ Tín đáp ứng , vội vàng đi ra khỏi phòng lớn.



Trong nhà Phòng lớn, Chu thị thấy Liên Thủ Tín đi rồi. Tức giận vẫn

còn lại mắng thêm mấy câu, bị Liên lão gia tử cho quát bảo ngưng lại.



“Bà đang làm gì hả, sống bao nhiêu tuổi rồi. Bà xem bà đối với lão Tứ thế nào, nói ra những lời này, bà cũng không sợ người ta cười nhạo.”

Liên lão gia tử nói xong, liền thở dài một tiếng.



Chu thị từ dưới cái mông kéo một cái khăn lớn ra, đem lau mặt, rồi

lại xì nước mũi một cái, hoàn toàn như không thấy vẻ mặt của Cổ thị,

Tưởng thị, Triệu Tú Nga vặn vẹo trong nháy mắt.




“Lục gia, mời xem một chút chúng ta thu hoạch khoai lang. Loại khoai

này có thể ăn, còn có thể chống đói, sản lượng so sánh với cây ngô cao

hơn.” Liên Mạn Nhi liền cười nói. Vừa nói chuyện, Liên Mạn Nhi vừa không nhịn được mà hướng phía sau Trầm Lục nhìn một chút, quả nhiên không có

nhìn thấy Trầm Tiểu mập.



Hôm nay Trầm Lục xuất hành, hoàn toàn là chuyện công, còn mang theo

rất nhiều quan viên của phủ Liêu Đông, nên không tiện đem cái đuôi nhỏ

Trầm Tiểu mập kia mang theo trên người . Hồi tưởng lại mới vừa rồi ở cửa hàng, Chung quản sự còn cố ý nói ra một câu, nói là”Cửu gia đang không

vui, ở nhà cáu kỉnh” .



Không biết Trầm Tiểu mập ở nhà cáu kỉnh là bộ dạng thế nào, Liên Mạn

Nhi nghĩ, nếu như nằm trên mặt đất lăn lộn, với cái bộ dạng tròn vo,

thật đúng là, chỉ vừa nghĩ thôi nàng liền không nhịn được muốn cười.



Chúng quan viên đi theo ở bên cạnh Trầm Lục, lúc này đều nhìn chăm

chú vào trên người Liên Mạn Nhi, trong lòng bọn họ đều rất ngạc nhiên.

Người mở miệng nói chuyện chính là tiểu cô nương nhà nông, một thân áo

váy bình thường hơi cũ, chỉ mới mười mấy tuổi, mà tướng mạo cũng đã

thanh lệ Vô Song, âm thanh nói chuyện thanh thúy, không thể ướt át bẩn

thỉu. Mặc dù đối mặt với đám người bọn họ, phụ thân của tiểu cô nương

cũng có chút nao núng, nhưng mà tiểu cô nương này lại không kêu ngạo

không siểm nịnh, một chút biểu hiện e sợ cũng không có, thật sự là hiếm

thấy.



Trầm Lục nhìn Liên Mạn Nhi một cái, khóe miệng khẽ nhếch lên, nhưng

ngay sau đó liền khôi phục như thường, chỉ hướng về phía đám người Liên

Mạn Nhi gật đầu.



Liên Thủ Tín lập tức liền mang theo Ngũ lang, tiểu Thất, còn có Lâm a Thủy cùng Tiểu Thạch đầu được mời tới, cùng nhau cắt bỏ dây khoai lang, bắt đầu đào khoai lang.



Liên Mạn Nhi thì cùng Trương thị, Liên Diệp nhi, Triệu thị lấy mấy

cái sọt mang tới, theo ở phía sau họ nhặt khoai lang bỏ vào sọt.



Chỉ một thời gian, khoai lang đào xong ước chừng đã chất đầy một phần ba, của bốn năm cái sọt lớn. Đám người Liên Thủ Tín đem từng cái sọt

vác lên đi ra ngoài, đang ở hai đầu bờ ruộng, trước mặt Trầm Lục cùng

mọi người bỏ lên cân.



Tiểu Thất cầm bàn tính đứng ở bên cạnh, chờ Liên Mạn Nhi báo ra số cân, hắn liền đánh bàn tính, từng cái từng cái một tăng lên.



“Tổng cộng ba trăm hai mươi bảy cân.” Tiểu Thất dùng giọng còn hơi có chút trẻ con, cao giọng báo ra mấy chữ cuối cùng.



Trầm Lục khẽ híp híp mắt, trong đám quan viên đi theo hắn, thì có

vài người lên tiếng thán phục, mà đám người trong thôn đứng ở xa, thoáng cái lại càng oanh động thêm.