Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 363 : Tặng Lễ

Ngày đăng: 16:50 18/04/20


Edit: Cớm Nắng

Beta: Tiểu Tuyền

Bên trên thiếp mời chỉ viết tên một mình Liên Thủ Tín, không nhắc tới Liên lão gia tử và Liên Thủ Nhân. Nhưng quản sự kia đã nói như vậy, tức là, Vương cử nhân cũng có ý mời.



Như vậy là được rồi.



“Cha, cha làm sao vậy?” Liên Mạn Nhi cười xong, thấy Liên Thủ Tín còn đang ngẩn người, lại hỏi.



“Mạn Nhi, Vương gia là lần đầu tiên cho cha thiếp mời ah.” Liên Thủ

Tín nói, “Mạn Nhi, con giúp cha nhìn xem. Trên thiếp mời sao lại chỉ

viết tên một mình cha.”



Liên Thủ Tín vốn không biết chữ, mấy ngày nay, bị Ngũ Lang cùng Tiểu

Thất lôi kéo, chủ yếu cùng Tiểu Thất nhận biết một ít chữ. Cho nên hiện

tại, hắn đã có thể xem thiếp mời rồi.



“Cha, đúng vậy, là chỉ viết tên một mình cha.” Liên Mạn Nhi đáp, “Cha, ta thương lượng một chút, xem nên đưa lễ vật gì thì hợp.”



“Đúng.” Liên Thủ Tín vội vàng gật đầu nói.



Vừa rồi khi quản sự đưa thiếp mời, còn nói một câu, nói là ý của

Vương cử nhân, muốn mời mọi người đến nhà náo nhiệt một phen, nên không

cần chuẩn bị lễ vật. Tuy Vương cử nhân nói như vậy, nhưng lễ vẫn phải

chuẩn bị.



Người một nhà liền ngồi lại cùng thương lượng.



“Nếu không, ta mang tiền nhờ Gia Hưng ca cùng cha hắn hai ngày tới,

lúc nào đi thị trấn, mua hộ ta hai cây vải thượng đẳng a.” Liên Mạn Nhi

lên tiếng.



Trong nhà có sẵn vải do Ngô Gia Hưng đưa tới, cũng có Trầm Lục đưa

cho gấm hoa thạch lựu bách tử, bất quá không ai tặng người hai thứ này.



“Thêm hai loại đồ thêu nữa, ta thấy cũng đủ rồi.” Trương thị nghĩ nghĩ, lên tiếng.



Cả nhà thương lượng một hồi, cảm thấy hạ lễ này xem như có thể diện,

cứ như vậy quyết định. Trương thị liền lấy bạc từ chỗ Liên Mạn Nhi, muốn ngay lập tức trấn trên.



“Vừa lúc cùng nương của Gia Hưng thương lượng một chút, phỏng chừng ngày đó, nhà nàng cũng đi.” Trương thị nói.



Liên Mạn Nhi mở rương, lấy bạc cho Trương thị.


tân nương mới đi ra. Lúc này, căn bản cả góc xiêm y của tân nương cũng

nhìn không thấy. Tiểu thí hài tự làm tự vui, kêu vui vẻ đến như vậy.



Bọn hài tử lách đi phía trước, hận không thể đi theo vào trong sân,

vì sớm đã có gia đinh Vương gia ngăn cản ở cửa ra vào. Một hồi thời

gian, thì có một mama chân to, ăn mặc hồng hồng lục lục, xiêm y vui

mừng, dưới tay ôm một cái khay nhỏ đi ra từ bên trong.



Bọn nhỏ thoáng cái đều trở nên hưng phấn.



“Tán tiền mừng, tán tiền mừng rồi.” Tranh nhau dùng sức lách về phía trước.



Quả nhiên, vị ma ma kia đi đến cửa, hai tay bưng khay.



Bọn nhỏ sợ ma ma không tán tiền mừng, đều nghe lời lùi về sau hai ba bước, chỉ có hai ba bước, ai cũng không chịu lùi tiếp.



Vị ma ma kia mắng một câu khỉ gió, cao giọng nói lời chúc phúc, khay trong tay vung lên, tiền đồng như mưa rơi xuống.



Một đám hài tử hô to gọi nhỏ tranh nhau nhặt tiền.



Liên Mạn Nhi không nhặt, cũng giữ Tiểu Thất không cho hắn đi, nàng sợ Tiểu Thất bị mấy hài tử lớn hơn va vào bị thương.



“Hẳn là không đến hai trăm đồng.” Liên Mạn Nhi nhìn tiền rơi như mưa, nói một câu. Nàng mỗi ngày đếm tiền, quen tay hay việc, chỉ nhìn một

đống tiền, không cần đếm, nàng cũng có thể đại khái tính ra số lượng.



Có thể tán hơn 100 đồng tiền mừng, trong thôn này, Vương cử nhân coi như ra tay rộng rãi.



Hài tử đoạt được tiền, có một ít dần dần giải tán, còn có một vài

không đi, thò đầu nhìn, ngó vào trong sân xem. Có gia đinh tới, đem bọn

chúng dồn qua một bên, để người đến đưa lễ, ăn cưới vào cửa.



Nghe bên trong cổ nhạc vang trời mà dị thường náo nhiệt, Liên Mạn Nhi không vội vã đi về. Nàng cũng đang thăm dò nhìn quanh trong sân, chỉ

thấy một thiếu niên mặc trường bào màu chu hồng ánh kim, mang đoản giầy, từ trong nội viện đi tới, gọi một tiểu tư đi qua nói mấy câu.



Cái tiểu tư kia lĩnh mệnh, đi ra cửa.



Thiếu niên quay người đi, đột nhiên dừng lại, xoay người lại, nhìn về phía Liên Mạn Nhi.



“Ấu Hằng ca, Ấu Hằng ca nhìn thấy chúng ta.” Tiểu Thất cười hì hì.



Thiếu niên kia đúng là Vương Ấu Hằng.