Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 375 : Vạch trần

Ngày đăng: 16:50 18/04/20


Edit: Leticia

Hộ nông dân việc giải trí vốn rất thưa thớt, đại đa số mọi người đều

ưa thích tụ tập tham gia náo nhiệt. Cách ngày mùa thu hoạch còn có một

đoạn thời gian, hiện tại mọi người cũng nhàn rỗi, Liên Mạn Nhi tạo động

tĩnh này, cơ hồ là trong nháy mắt, cửa lớn Liên gia đã bị rất nhiều

người vây quanh rồi.



Hai quả pháo nổ xong, Liên Mạn Nhi nhìn xung quanh, cảm thấy người

tới không sai biệt lắm, liền đem nồi sắt buông ra không gõ nữa, đồng

thời đưa mắt liếc Liên Diệp Nhi một cái.



Liên Diệp Nhi liền bịch một tiếng hướng về mọi người quỳ xuống, còn

chưa mở miệng, thì nước mắt lã chã từ trong hốc mắt rơi xuống. Hành động này không phải là diễn trò, mà là kìm nén, ủy khuất quá lâu.



“Ai ôi!!!, đây là gõ nồi đốt pháo, ta còn tưởng có việc gì vui chứ? Này, này, chuyện là như thế nào?”



“Đây không phải là Diệp Nhi đấy ư, ngươi quỳ là muốn làm gì?”



“Đầu Liên Diệp Nhi bị làm sao, thế nào mà phải băng bó rồi hả?”



“Chuyện này mà còn phải hỏi, mắt ngươi dùng để làm gì vậy, không phát hiện bị rướm máu sao?”



“Diệp Nhi, có lời gì muốn nói thì hảo hảo nói, ngươi làm như vậy, đại thẩm nhìn mà lòng cũng chua xót.”



“Các thúc thúc, thẩm, đại bá, đại nương, Diệp nhi muốn nói ra suy

nghĩ của mình. Nhưng cũng không phải là chuyện xấu gì.” Liên Mạn Nhi

nói.



Cái trán của Liên Diệp Nhi vẫn còn rướm máu, quỳ gối khóc thành cái

dạng kia, những lời này của Liên Mạn Nhi căn bản là không có người tin

tưởng.



“Nội và ông nội của cháu muốn dẫn Nhị bá đi theo Đại bá bọn họ cùng

đi làm quan, sắp có những ngày tốt lành rồi. Liền đem nhà của cháu phân

ra ở riêng, ban nãy vừa mới phân ra xong.” Liên Diệp Nhi nói nghẹn ngào, “Những người chứng kiến cho nhà cháu vừa rời khỏi, bà nội, Đại bá cùng

Nhị bá của cháu hướng chúng cháu đòi bốn trăm lượng bạc.”



Liên Diệp Nhi nói tựa hồ có chút hơi quá. Nói thí dụ như ở riêng là

bọn hắn ba người dập đầu cầu xin được đấy, nói thí dụ như, mở miệng

hướng bọn hắn đòi tiền chính là Chu thị, Liên Thủ Nhân trốn ra ngoài

rồi, mà Liên Thủ Nghĩa tuy ở đây, cũng không có mở miệng.



Nhưng nhà Liên Diệp Nhi tại sao phải ở riêng. Còn không phải bị buộc

à. Chu thị còn hướng bọn hắn đòi tiền, cũng tuyệt không phải là chủ ý

của một mình Chu thị. Liên Diệp Nhi nói như vậy, cũng không có oan uổng

ai.



Chính là nói như vậy mới đúng!


“Lão gia tử, con trai trưởng của ngươi đã làm quan rồi, cho dù không

cho các huynh đệ khác chỗ tốt nào, cũng đừng bức chết người khác như

thế. Ở trong thôn chúng ta cũng chưa từng xảy ra chuyện vô liêm sỉ như

thế a.” Có người từ trong đám người đi ra, ha ha vừa cười vừa nói.



Liên Mạn Nhi ngẩng đầu, trông thấy người này đúng là lão Kim.



Hỉ Bảo đi theo đứng ở trước mặt lão Kim.



“Mạn Nhi, nhà của ngươi muốn bán người à, bán ai a?” Mắt Hỉ Bảo chớp chớp nhìn Liên Mạn Nhi, hỏi.



Liên Mạn Nhi lập tức quýnh lên 囧 rồi, trong nội tâm hận không thể đem Hỉ Bảo giẫm dưới chân.



Lão Kim ho hai tiếng, trừng mắt với Hỉ Bảo, để cho hắn câm miệng.

Cũng may hai người bọn hắn cách Liên Mạn Nhi gần, Hỉ Bảo mới vừa rồi

cũng giảm thanh âm nói chuyện, cho nên cũng không có người nào chú ý.



Liên lão gia tử cũng không nghe thấy, ông bị mọi người chất vấn, sắc

mặt tái nhợt. Vừa rồi ông được Liên Thủ Nhân gọi vào hậu viện, một lúc

sau Liên Thủ Nghĩa đến tìm hắn, nói là Liên Mạn Nhi cùng Liên Diệp Nhi

ra ngoài cửa lớn, gõ nồi sắt, đốt pháo, dẫn rất nhiều người đến, đang

nói ra việc xấu trong nhà. Lúc ấy, một cỗ hỏa chui lên óc ông. Nhưng ông cũng không có hồ đồ, biết rõ sự tình nhất định có nguyên nhân. Ông hỏi

Liên Thủ Nghĩa là chuyện gì xảy ra, và vì sao Liên Thủ Nghĩa không ngăn

cản.



Liên Thủ Nghĩa ấp úng, nhưng ông vẫn hỏi ra đại khái chân tướng. Lúc

ấy, ông thiếu một chút nữa thì sặc khí, trong nội tâm tức giận Chu thị

làm quá phận, đương nhiên, trong chuyện này hai đứa con trai bên cạnh

ông, Liên Thủ Nhân cùng Liên Thủ Nghĩa khẳng định cũng không thoát khỏi

liên quan.



Thế nhưng bất kể tức giận như thế nào, thể diện Liên gia ông vẫn muốn vãn hồi, cục diện rối rắm này, chỉ có ông ra mặt mới có thể thu thập

được.



Cũng may, ra mặt náo chính là Mạn Nhi cùng Diệp Nhi hai cái tiểu nha đầu. Trước đem người vây xem giải tán, người trong nhà bọn hắn trở lại

trong phòng, mọi thứ đều thương lượng được.



Không nghĩ tới, người trong thôn còn chất vấn ông. Quay đầu lại nhìn, Liên Thủ Nghĩa đã lui về phía sau vài bước, một nhà Liên Thủ Nhân càng

không thấy bóng dáng.



Liên lão gia tử cảm thấy yết hầu có chút khô, đang muốn mở miệng nói

chuyện, chỉ nghe thấy tiếng vang của xe kiệu, người vây xem rối rít tản

ra.



Thân thể Liên lão gia tử cũng có chút lay động.