Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 376 : Người chịu tội thay

Ngày đăng: 16:50 18/04/20


Từ trong kiệu xuống chính là Vương cử nhân, và người từ mấy chiếc xe

ngựa nữa đi xuống, theo thứ tự là Vương Ấu Hằng, Vũ chưởng quỹ, vợ chồng Ngô Ngọc Quý, Vương thị, mang theo nhi tử Ngô Gia Hưng, còn có lão

Hoàng thì cưỡi ngựa, xung quanh có mấy người đi cùng.



Liên lão gia tử thấy trận thế này, thân thể miễn cưỡng lắm mới đứng

vững. Đối mặt với hộ nông dân trong thôn, ông còn có mấy phần tin tưởng

có thể áp đảo được, nhưng bây giờ mấy vị này đến, cũng không dễ đuổi như vậy đấy.



Việc xấu trong nhà của Liên gia không chỉ truyền ra bên ngoài, hơn nữa còn truyền ra vượt khỏi phạm vi dự liệu của ông.



Không nói đến Vương cử nhân, Vương Ấu Hằng, Vũ chưởng quỹ, phụ tử Ngô Ngọc Quý, còn có lão Hoàng, mấy người này đều là người bên Liên Thủ

Tín. Vừa rồi ông nói cho có lệ mà đuổi hộ nông dân trong thôn đã rất khó khăn, nay càng không có cách nào hướng mấy người này giải thích rồi.



Đúng lúc này, Vương cử nhân, Vương Ấu Hằng, Vũ chưởng quỹ, phụ tử Ngô Ngọc quý, còn có lão Hoàng đã chào hỏi lẫn nhau, rồi đều đứng ở chỗ đó. Vương thị thì đi đến bên người Trương thị cùng Triệu thị, vừa hỏi thăm

vài câu đã khóc lên rồi.



Mấy người này đến, không tiến lại không lùi, chỉ đứng như vậy, tựa hồ cũng vây xem giống mọi người. Liên lão gia tử là người quen nhìn sắc

mặt người khác, ông đương nhiên minh bạch hàm nghĩa trong đó.



“Ta vừa đi khỏi một lúc, sự tình đã náo loạn thành như vậy.” Liên

lão gia tử tiến lên phía trước, hướng về phía mấy người Vương cử nhân ôm quyền, “Đều là lão bà tử của ta không hiểu chuyện, bà ấy già rồi nên hồ đồ, bình thường ăn nói lung tung, mấy hài tử cũng không chấp nhặt với

nàng. Việc ngày hôm nay, là sự tình của Liên gia ta, mọi người đều nhiệt tình, quan tâm đến Liên gia, việc này, hôm nay khẳng định phải nói rõ

ràng, cho mọi người một công đạo.”



Liên Mạn Nhi trừng mắt nhìn, Liên lão gia tử đây là đem sai lầm đều

đẩy lên trên người Chu thị. Làm như vậy đúng là có thể đem tổn thất

thanh danh hạ xuống thấp nhất, cũng là biện pháp tốt nhất.



Chu thị là ai? Bà là mẹ ruột của Liên Thủ Tín cùng Liên Thủ Lễ, là bà nội ruột của hai hài tử Liên Mạn Nhi, Liên Diệp Nhi. Chu thị một chữ to không biết, cả đời nếu không ngồi ở đầu giường, thì cũng quanh quẩn ở

nhà bếp, không thì chỉ biết keo kiệt sờ phao câu gà, chỉ là một nữ nhân

không biết thế sự .



Mà Liên lão gia tử tiến thêm một bước nói Chu thị già nên hồ đồ, ăn

nói lung tung, bọn nhỏ không cùng bà chấp nhặt. Chỉ mấy câu nói đó, liền đem nguy hiểm cho Liên Thủ Nhân cùng toàn bộ phòng trên của Liên gia

tiêu trừ. Trong đó cũng giúp Liên lão gia tử đỡ mất mặt.



Liên lão gia tử nói như vậy rồi liền mời mấy người Vương cử nhân, Vương Ấu Hằng, Ngô Ngọc Quý vào trong phòng.



“Nhà có hiền thê không có tai hoạ, nhà không hiền thê thị phi nhiều. Tính tình lão bà tử nhà ta, hàng xóm không ai không biết đấy. Nàng

thích làm việc, không có việc gì thì thích mắng chửi người nhưng trong

nội tâm cũng không có gì. Chỉ là tính tình này quá nóng nảy, miệng nói

lời không dễ nghe.” Vừa mời khách vào trong phòng, Liên lão gia tử vừa

nói, “Đã qua hơn nửa đời người, nàng sanh con dưỡng cái, là ta… ai…”


chuyện gì.



Nghĩ như vậy, Liên Mạn Nhi cũng rút tay về.



Hỉ Bảo hiển nhiên rất vui mừng, hướng Liên Mạn Nhi gật gật đầu, tựa

hồ nói hết thảy để hắn, ý tứ để cho Liên Mạn Nhi yên tâm, rồi theo lão

Kim vào phòng.



“Cha.” Liên Mạn Nhi giữ chặt vạt áo Liên Thủ Tín, nàng trông thấy trên mặt Liên Thủ Tín có một vết cào rướm máu.



“Không có việc gì, nội con cào đấy.” Liên Thủ Tín thấp giọng nói.



“Cha, ban nãy…” Liên Mạn Nhi hỏi. Ban nãy bên ngoài náo thành như vậy, Liên Thủ Tín cùng Liên Thủ Lễ đều không đi ra ngoài.



” Nội muốn tìm chết, cha và Tam bá phải ngăn cản, ai…”



Xem thần thái Liên Thủ Tín, hiển nhiên là một lời khó nói hết. Vừa lúc đó, Ngô Ngọc Quý trong phòng gọi Liên Thủ Tín.



Liên Thủ Tín vội vàng đáp trả lời, bước nhanh vào nhà. Liên Mạn Nhi cũng bước chân nhanh hơn, đi vào theo.



Trong phòng xếp một loạt ghế, Vương cử nhân, Vương Ấu Hằng, Ngô Ngọc

Quý, Ngô Gia Hưng, lão Hoàng, lão Kim đều mặ ngồi trên ghế. Liên lão gia tử, ngồi ở trên giường gạch. Liên Thủ Nhân, Liên Thủ Nghĩa, Liên Thủ Lễ cùng Liên Thủ Tín đứng dưới giường gạch, các nữ quyến đa số đều tránh

đi, ngoại trừ Chu thị.



Chu thị đưa lưng về phía mọi người, tóc tán loạn, cúi đầu thật thấp, Liên Tú Nhi ở bên người Chu thị, cũng cúi đầu.



“Đây đều là chuyện của đàn ông, ngươi cái gì cũng không hiểu, đi theo nói vớ vẩn cái gì. Còn ngại nhà này không đủ loạn a. Được rồi, chuyện

gì ngươi cũng đừng quản, ngươi đi phòng bên kia đợi đi, chúng ta có việc muốn nói.”



Liên Mạn Nhi vừa vào nhà, chỉ thấy Liên lão gia tử nhìn vào chỗ không người, quở trách nói. Không cần chỉ mặt gọi tên, mọi người ai cũng

biết, Liên lão gia tử quở trách chính là Chu thị.



Chu thị ngẩng đầu, nhìn Liên lão gia tử. Liên lão gia tử đưa lưng về phía Chu thị, không quay đầu lại.



Ánh mắt Chu thị chuyển hướng về phía Liên Thủ Nhân cùng Liên Thủ Nghĩa.



Liên Thủ Nhân cùng Liên Thủ Nghĩa đều cúi thấp đầu, cũng không dám đối mặt với Chu thị.



Chu thị bờ môi liền run rẩy.



Liên Mạn Nhi ở một bên nhìn, thầm nghĩ trong lòng, Chu thị ở Liên gia cơ hồ một tay che trời, vậy mà cũng có ngày ở trước mặt mọi người

phải là người chịu tội thay!